Hồi Thứ Hai Mươi
Quỷ Cốc Tái Sinh
Hai người hầu giả gái sau khi đâm Nguyễn Bá Linh xong nhanh chóng dựa vào bóng tối nhảy cửa sổ ra ngoài, chưa đặt chân được xuống đất người có thân hình cao to hơn đã bị trúng nguyên bầu rượu của Ô Mã Nhi, hộc máu kêu lên tức thời. Người giả gái đi cạnh luýnh quýnh đưa thân hình mảnh khảnh của mình vào xốc người kia kiếm đường chạy.
Chưa biết lủi vào đâu, một bàn tay từ đằng sau đã đẩy cả hai vào một bụi rậm trong hoa viên Lệ Thanh Hồng gần đó, rồi nhanh chóng xoá dấu vết biến mất. Cả hai người thích khách nằm im trong đấy cho đến lúc trời quá nữa đêm mới dám mò ra kiếm đường trở về. Dìu đến trước một ngôi miếu hoang trong một con hẻm dài ngoằn nghèo người có thân hình mảnh khảnh mới lên tiếng hỏi:
- Bành đại ca bị thương có nặng lắm không?
Không có tiếng trả lời chỉ có tiếng ú ớ trong miệng người kia đáp lại. Ra đây là Quỷ Đầu Đao Bành Đại Hổ và Hàn Bán Thông, cả hai hỏi ý kiến Tuyệt Hồn Đao Bạch Kiếm Bình nhận được cái gật đầu liền lên kế hoạch thâm nhập vào Lệ Thanh Hồng giả gái như đã biết.
Tuyệt Hồn Đao Bạch Kiếm Bình thấy hai người dìu nhau về lúc trời đã khuya biết đã xảy ra chuyện hiềm vì hai chân ông không cử động được nên vừa thấy mặt là đã hỏi ngay:
- Bành Đại Hổ bị thương rồi à? Không ngờ tên đồ đệ của Càn Khôn Lục Quái lại lợi hại đến vậy, thương thế nặng lắm không?
Hàn Bán Thông cố gắng đưa nhẹ thân hình kềnh càng của Bành Đại Hổ nằm sát Bạch Kiếm Bình rồi hổn hển thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong Bạch Kiếm Bình đăm chiêu nói:
- Té ra nội thương của Bành Đại Hổ là do tên dũng sĩ Mông Cổ Ô Mã Nhi đánh. Mười mấy năm nay ta lánh mặt trên chốn giang hồ không ngờ hiện tại lại xuất hiện nhiều thiếu niên giỏi giang như Trình Bằng Phi như vậy. Theo ta đoán nàng Trân Trân gì đó chắc hẳn là do gã họ Trình đó ngầm cứu giúp đấy!
Nói xong Bạch Kiếm Bình lại lẩm bẩm trong miệng:
- Trình Bằng Phi chịu đựng hai chưởng của Ô Mã Nhi vẫn không có gì, sao Bành Đại Hổ chỉ trúng có một bình rượu mà lại ra như thế?
Hàn Bán Thông vừa mệt vừa buồn ngủ, ngáp liên tục hỏi:
- Vậy bây giờ chúng ta tính sao đây?
Bạch Kiếm Bình thở dài:
- Ngươi ngủ đi, có gì sáng mai hẳn tính! Ta đang suy nghĩ xem người giúp hai ngươi trốn thoát là nhân vật nào mà kỳ bí thế?
Hàn Bán Thông chỉ đợi vậy liền chui rúc vào xó đánh ngay một giấc. Bạch Kiếm Bình dựa thân hình vào vách miếu đưa tay sờ soạn các huyệt đạo trên người của Bành Đại Hổ xem xét cách trị thương, lão vừa đoán bệnh vừa lẩm bẩm cho đến sáng.
Bình minh vừa ló dạng Bạch Kiếm Bình đã kêu Hàn Bán Thông dậy nói:
- Nội thương của Bành Đại Hổ không nghiêm trọng lắm đâu, chẳng qua lâu nay hắn ăn uống thất thường, tâm lý lại không thoải mái nên sức đề kháng của cơ thể hắn rất yếu. Hôm nay ngươi ra chợ nếu có tiền thì bổ cho hắn vài thang thuốc. Ngươi ghi lại toa đi, ta đọc.
Hàn Bán Thông nhất nhất nghe theo lời Bạch Kiếm Bình, khi quay ra cửa anh chàng chưa yên tâm quay lại hỏi Bạch Kiếm Bình:
- Lão tiền bối chắc chắn Bành đại ca không có việc gì chứ?
Bạch Kiếm Bình gật đầu nói lại Hàn Bán Thông:
- Ngươi cố gắng mua thuốc cho hắn!
Hàn Bán Thông ra góc chợ bày hàng ngồi mà tâm trí suy nghĩ đâu đâu. Một mình Bạch Kiếm Bình bệnh, anh chàng đã lo đến quýnh quáng, nay thêm Bành Đại Hổ nữa với ba quẻ bói thì không thể nào chi phí nổi cho một ngày, cũng may từ trước đến giờ những người coi bói ở đây bước ra chưa bao giờ quay lại chửi mắng vì quẻ không linh, uy tín của Hàn Bán Thông vì thế cũng có chút ít không đến nổi phải thất nghiệp. Còn đang suy tính vẩn vơ thì Hàn Bán Thông đã nhận ra nàng tiểu thư xinh đẹp hôm qua cùng người hầu gái đã đi đến. Hàn Bán Thông lên tiếng chào trước:
- Tiểu thư hôm nay đi chợ sớm!
Nàng tiểu thư xinh đẹp ghé vào hàng của Hàn Bán Thông cười nói:
- Tiên sinh vẫn nhớ cuộc đánh cá hôm qua đấy chứ?
Hàn Bán Thông gật đầu, nàng thiếu nữ ấy nói tiếp:
- Và hôm nay là ngày thứ hai đấy nhé!
Hàn Bán Thông nghe nhắc cười khổ đáp:
- Còn những năm ngày nữa, sao tiểu thư lại nóng lòng thế?
Nhìn Hàn Bán Thông, nàng tiểu thư cười nói:
- Hôm nay ta mua trọn ba quẻ của tiên sinh!
Hàn Bán Thông trợn mắt như không tin hỏi lại:
- Tiểu thư đừng đùa chứ, tiểu sinh hôm nay đang có việc cần tiền xin tiểu thư đừng giỡn như thế?
Nàng tiểu thư xinh đẹp nghiêm mặt nói:
- Tiên sinh gieo quẻ đi, ta không đùa đâu!
Hàn Bán Thông gải đầu, mặt nhăn nhó nhìn cô nàng nói:
- Tiểu thư đừng cười, tiểu sinh đã lên giá quẻ gấp đôi hàng ngày ấy!
Người hầu gái đứng bên nghe Hàn Bán Thông nói, thị tức giận sấn đến nắm cổ áo anh đồ gàn kéo dậy nói như hét:
- Ngươi tính giở trò moi tiền hả?
Hàn Bán Thông ấp úng không biết giải thích sao thì nàng thiếu nữ xinh đẹp đã lên tiếng:
- Buông tiên sinh ra đi!
Đặt lên chiếc bàn con số tiền đủ ba quẻ bói như Hàn Bán Thông đòi hỏi, nàng ấy nói:
- Quẻ thứ nhất tiên sinh hãy đoán cho ta xem trong chiếc giỏ nhỏ của a hoàn ta mang theo có vật gì?
Nghe câu hỏi bất giác Hàn Bán Thông ngớ ngẩn vì lâu nay chưa ai bỏ ra một số tiền như vậy để đi hỏi những chuyện vớ vẫn nhưng anh chàng nghĩ lại trước mắt có tiền là được nên tính gieo quẻ liền. Nàng thiếu nữ chăm chú nghe Hàn Bán Thông phán quẻ, nhưng không thấy anh đồ gàn rút các đồng xu ra như hôm trước mà chỉ lẩm nhẩm trong miệng rồi nói ra:
- Căn cứ theo thời gian và lời nói của tiểu thư, tiểu sinh đoán trong giỏ của tiểu thư có một vật tròn không tròn, trắng không trắng. Vật đó bọc bên trong có thịt, có gia vị và bị khuyết một mảng!
Người hầu gái đứng bên cạnh sốt ruột hỏi:
- Cái gì thì ngươi nói đại ra đi, nói lòng vòng như thế ai biết là vật gì?
Hàn Bán Thông nhìn thẳng vào mắt cô nàng tiểu thư nói:
- Đó là một cái bánh bao nhân thịt!
Nghe Hàn Bán Thông nói, nàng tiểu thư xinh đẹp nhảy cẩng lên reo:
- Tiên sinh quả thật là tài tình, đã đoán được chính xác là bánh bao rồi còn biết luôn nó bị khuyết một miếng, chuyện này lần đầu tiên bổn cô nương mới nhìn thấy đấy!
Hàn Bán Thông nhìn cái bánh bao trên tay người hầu gái, thật thà nói:
- Thật ra tiểu sinh chỉ đoán ra cái bánh bao mà thôi, nhưng từ hàng bánh bao đến đây chỉ có qua một khúc cua nhất định tiểu thư không thể nào ăn hết ngay được, vả lại khóe răng tiểu thư khi cười có dính một ít bột thì tất nhiên tiểu thư mới vừa cắn vì thế tiểu sinh mới đoán ra!
Nàng tiểu thư phì cười trước câu giải đoán chính xác ấy, Hàn Bán Thông ngồi đợi yêu cầu thứ hai của nàng ta nhưng nàng ấy lại nói:
- Qua chuyện này bổn cô nương có phần tin tiên sinh rồi đấy, số tiền còn lại coi như ta biếu tiên sinh vậy!
Thấy hai người bước ra, Hàn Bán Thông hoảng hốt gọi:
- Còn hai quẻ nữa sao cô nương không xem luôn!
Nàng thiếu nữ xinh đẹp quay lại cười nói:
- Coi như ta mua hy vọng đi, nhưng tiên sinh hãy nhớ một khi mà chuyện không xảy ra như những lời tiên sinh nói thì đừng trách bổn cô nương đấy!
Hàn Bán Thông nói mấy lời cảm tạ, bỏ số tiền vào túi anh chàng lẩm bẩm:
- May quá, hôm nay có số tiền lớn lại còn nguyên ba quẻ, vậy mình phải đi mua thuốc cho Bành đại ca mới được, ba quẻ còn lại buổi chiều sẽ kiếm thêm!
Dọn dẹp nhanh chóng, anh đồ gàn tất tả chạy đi mua thuốc và thức ăn về cho hai người đang đợi ở ngôi miếu hoang. Bạch Kiếm Bình ngạc nhiên khi thấy Hàn Bán Thông về sớm hơn mọi khi lại mua rất nhiều đồ nhưng biết tính Hàn Bán Thông thật thà không bao giờ làm chuyện xằng bậy nên ông không hỏi mà chi tập trung chỉ cách sắc thuốc trị bệnh cho Bành Đại Hổ.
Năm ngày trôi qua nhanh chóng, Bành Đại Hổ đã bình phục lại nhưng vẫn còn yếu lắm. Trong những ngày nằm dưỡng thương, Bành Đại Hổ mới cảm giác được con người rất nhỏ bé và yếu đuối trước những qui luật của tự nhiên. Ngày trước với sức vóc của hắn tuy không là gì so với các cao thủ võ lâm nhưng đối với những người bình thường thì hắn cũng đáng được coi là dễ sợ. Và những lúc đó Bành Đại Hổ không coi Trời Đất là gì cả, trong đầu hắn luôn suy nghĩ “cùng lắm là chết, mà chết là hết chứ không có gì đáng bận tâm”.
Sau mấy ngày nằm la liệt, đến cầm chén cháo húp cũng không nên thân khiến Bành Đại Hổ mới lờ mờ hiểu ra nhiều điều, và hắn cảm thấy trên đời còn nhiều chuyện đáng sợ hơn cái chết. Cũng may trong thời gian nằm bệnh còn có Bạch Kiếm Bình nằm bên cạnh, nhận thấy Bành Đại Hổ không có võ công cơ bản nên ông mới quyết định sẽ chính thức chỉ dạy nhiệt tình từng bước một chứ không chỉ qua loa như trước.
Bành Đại Hổ thấy Hàn Bán Thông vất vả chạy lo cho từng người trong lòng hắn cảm thấy rất ái ngại, tuy còn khá mệt nhưng hắn vẫn quyết định cùng đi với Hàn Bán Thông ra chợ kiếm tiền. Cả hai chưa đến nơi, từ xa đã trông thấy nàng tiểu thư xinh đẹp đứng đợi. Nhớ ra hôm nay là ngày cuối của cuộc đánh cá, Bành Đại Hổ lo ngại hỏi Hàn Bán Thông:
- Ngươi có chắc là sẽ thắng cuộc đánh cá này không đó, có chuyện lôi thôi gì xảy ra trong thời gian này ta nghĩ không tốt lắm đâu!
Hàn Bán Thông nói:
- Tất cả do số trời thôi đại ca! Tiểu đệ chỉ mong bọn Phàn Tiếp, Nguyễn Bá Linh, đêm hôm đó đừng nhận ra chân diện của đại ca thì tốt hơn!
Bành Đại Hổ tách ra đi hướng khác nói với Hàn Bán Thông:
- Ta không tiện ra mặt, ngươi đến đó trước đi!
Hàn Bán Thông gật đầu bước nhanh đến chỗ của mình, nàng tiểu thư vừa trông thấy đã reo lên:
- Ta đợi đã lâu, chỉ sợ tiên sinh trốn luôn rồi chứ!
Hàn Bán Thông dọn hàng ra, đưa ghế mời cô nàng tiểu thư ngồi xuống, rồi từ tốn nói:
- Tiểu sinh chưa gian dối ai cái gì từ xưa đến nay vì thế sẽ không bao giờ trốn đâu, cho dù những đồng xu có đánh lừa tiểu sinh đi chăng nữa thì tiểu sinh vẫn đến, tiểu thư hiểu cho!
Nàng tiểu thư chưa nói gì thì người hầu gái đã lên tiếng:
- Hiểu thì sao mà không hiểu thì sao? Hôm nay nếu quẻ của ngươi không linh nghiệm cho dù có mọc cánh ngươi cũng không bay khỏi được thành Đại Lý này đâu, liệu hồn đó!
Hàn Bán Thông đưa đôi mắt ươn ướt nhìn xung quanh, anh đồ gàn cảm giác có nhiều ánh mặt lạnh lùng nhìn mình soi mói. Hàn Bán Thông đoán đó là những người hầu cận của nàng tiểu thư được điều đến để canh gác tuy vậy anh chàng vẫn không tỏ vẻ gì ra mặt. Đợi đến gần giữa trưa nàng tiểu thư nghiêm mặt nhìn Hàn Bán Thông nói:
- Bổn cô nương cảm thấy tiên sinh nên bói cho mình quẻ cuối cùng rồi đấy!
Hôm trước cô nàng đánh cược cũng vào thời điểm này, cho nên chỉ cần mặt trời đứng bóng là nàng ta thắng. Nghe người đẹp nói vậy, Hàn Bán Thông vẫn không phản ứng gì, khuôn mặt ngây ngô cố hữu vẫn nhìn đăm đăm về phía trước. Bóng nắng của chiếc bảng bằng vải sắp trùng với với thân cây người hầu gái của nàng tiểu thư xinh đẹp cười khẩy nhìn Hàn Bán Thông nói:
- Ngươi còn gì trăn trối lại không?
Hàn Bán Thông lắc đầu, nàng tiểu thư kia hình như chưa muốn thắng cuộc, nhìn dòng người qua lại tấp nập bất giác thở dài nói:
- Đợi thêm một lát nữa cũng không sao!
Hàn Bán Thông đứng dậy nói:
- May mắn có cơ hội diện kiến tiểu thư và được giúp đở nhiều đã lâu nhưng tiểu sinh vẫn chưa biết quí danh, tiểu thư có thể nói cho tiểu sinh được rõ không ạ!
Đang nhìn theo một người đeo mặt nạ con nít sặc sỡ chạy ngang qua, nghe Hàn Bán Thông hỏi khuôn mặt nàng tiểu thư đanh lại, đôi mắt hồ thu quắc lên nhìn anh đồ gàn nói:
- Bổn cô nương cho ngươi biết cũng không thành vấn đề, chỉ tiếc là nghe xong thì ngươi phải chết rồi!
Nàng tiểu thư đứng dậy đưa mắt nhìn người hầu gái ra hiệu rồi quay lại nói tiếp:
- Bổn cô nương họ Hoàng tên Bích Vân, ngươi yên lòng nhắm mắt rồi chứ! Thật ra thấy ngươi chết ta cũng chẳng vui gì nhưng bình sinh ta ghét nhất bị người khác lừa, phải vậy thôi!
Người hầu gái phất tay, bên kia đường một người ăn mặc theo lối khách giang hồ từ từ bước qua cúi đầu chờ nghe lệnh, nàng tiểu thư Hoàng Bích Vân lạnh lùng phán:
- Thạch Cửu huynh đưa gã thầy bói này ra ngoài thành chém chết hắn lấy đầu về cho ta, đừng làm kinh động mọi người!
Người tên Thạch Cửu “dạ” một tiếng sấn vào xốc cổ áo Hàn Bán Thông toan kéo đi thì một tiếng quát lớn ngăn lại:
- Khoan đã, các vị không được tự tiện bắt người như thế!
Hoàng Bích Vân quay lại nhìn người vừa quát tháo, nhếch mép nói:
- Ra các hạ là Bành Đại Thử, hôm nay trông xanh xao như vậy chắc hắn dạo này thường xuyên chui rúc dưới cống, các hạ ra mặt có việc gì muốn nói?
Người vừa lên tiếng ngăn lại là Bành Đại Hổ đáp lại lời nàng tiểu thư:
- Ta lại Đại Hổ chứ không phải Đại Thử, tiểu cô nương nhớ lầm rồi! Cuộc đánh cược giữa hai người vẫn chưa xong vì biết đâu người tiểu cô nương muốn gặp đã đến rồi nhưng tiểu cô nương vì không tập trung chú ý nên không thấy rồi kiếm chuyện với Hàn huynh đệ? Như vậy thật là không công bằng!
Thạch Cửu nghe Bành Đại Hổ mở miệng cứ kêu Hoàng Bích Vân là “tiểu cô nương”, hắn buông tay ra tát vào mặt Quỷ Đầu Đao hai cái liền kém với lời hăm dọa:
- Họ Bành kia, ngươi còn mở miệng nói linh tinh thì đừng trách ta!
Bành Đại Hổ bệnh mới dậy không thể tránh hai cái tát như trời giáng ấy, máu mũi hắn chảy ròng ròng, tuy vậy hắn vẫn đưa tay giữ Hàn Bán Thông lại nói tiếp:
- Hoàng cô nương có thể cho biết người cô nương cần tìm là ai không, biết đâu bọn ta có thể nhận ra người đó!
Người đi đường thấy có chuyện xô xát hiếu kì bu lại xem khá đông, Thạch Cửu quay mặt ra nạt lớn:
- Có chuyện gì đâu mà xem, biến hết cả đi!
Đám đông nhìn khuôn mặt ngời ngời sát khí của Thạch Cửu tảng hết cả ra tuy vậy vẫn còn một số người tò mò đứng đằng xa tiếp tục quan sát. Hàn Bán Thông nhìn Bành Đại Hổ nói:
- Bành đại ca đừng lo, tiểu đệ sẽ không sao đâu!
Quay sang Hoàng Bích Vân anh chàng đồ gàn nói tiếp:
- Nếu các đồng xu đã đánh lừa tiểu sinh thì mọi chuyện tiểu thư muốn xử lí như thế nào tiểu sinh cũng chấp nhận chịu không một lời oán thán!
Nàng Hoàng Bích Vân cười khảy:
- Đến giờ này còn giở giọng quân tử ra nói chuyện. Được, bổn cô nương cũng đang muốn nhìn xem trước lúc chết khuôn mặt lừa đảo của ngươi trông giống cái gì!
Dứt lời Hoàng Bích Vân bước đi liền, Thạch Cửu lôi xệch Hàn Bán Thông đi theo. Bành Đại Hổ nhào tới cố níu lại nhưng bị Thạch Cửu đá một cái văng ra sau, Quỷ đầu đao lồm cồm bò dậy nghiến răng chạy theo. Nàng Hoàng Bích Vân bước sang bên kia đường đã có một chiếc xe ngựa nằm đó đợi sẵn, nàng cùng người hầu gái và Thạch Cửu bước lên ra lệnh cho xe chạy thẳng.
Tội nghiệp Bành Đại Hổ, hắn thấy Hàn Bán Thông bị bắt trong lòng bấn loạn vô cùng, hắn lấy hơi cố sức chạy theo chiếc xe chở anh đồ gàn. Cũng may đường đi nước bước ở thành Đại Lý Bành Đại Hổ rất rành, tuy bị chiếc xe ngựa bỏ khá xa nhiều lần nhưng vẫn đoán được hướng ra khỏi thành để chạy theo đường tắt và luôn đuổi thấy kịp. Vừa rượt theo Bành Đại Hổ vừa lo lắng trong lòng Thạch Cửu sẽ giết chết Hàn Bán Thông ngay trên xe nên hắn cắn răng quên cả sự mệt mỏi của thân thể chưa hết bệnh mà đâm đầu chạy miết.
Chiếc xe ngựa dừng lại ở một bãi đất trống ngoài thành, Thạch Cửu lôi Hàn Bán Thông ra ngoài, nàng Hoàng Bích Vân vẫn ngồi trên xe đưa mắt nhìn xuống dưới nói:
- Gã thầy bói lừa đảo kia, ngươi còn gì muốn nói nữa không?
Lúc này Bành Đại Hổ cũng sắp chạy tới nhưng hai chân hắn đứng không còn vững nữa hắn vừa chạy vừa té trông rất thảm hại, trên tay hắn đã có con dao chặt thịt của ai đó mà trên đường tiện tay hắn quơ lấy. Hàn Bán Thông đưa đôi mắt ươn ướt nhìn về phía chân trời xa xa rồi quay lại nói:
- Nếu tiểu thư cho phép, tiểu sinh muốn nói vài lời với Bành đại ca trước khi chết vậy!
Nàng Hoàng Bích Vân nhếch mép nói với Thạch Cửu:
- Hắn nói xong Thạch Cửu huynh chém quách cho ta!
Bành Đại Hổ chồm đến được chỗ Hàn Bán Thông hai chân hắn đã khuỵu xuống, con dao trên tay quẩy quẩy đến ruồi cũng không bay được, Thạch Cửu cười mỉa đá vào tay Bành Đại Hổ khiến con dao bay tít ra xa. Hàn Bán Thông đở Bành Đại Hổ dậy nói:
- Không ngờ số mệnh của tiểu đệ lại đoản thế, Bành đại ca bệnh mới dậy phải chạy bộ một đoạn đường dài như thế chắc hẳn đuối lắm!
Bành Đại Hổ nghe Hàn Bán Thông nói bất giác không ngăn được nước mắt hắn vừa mếu vừa nói:
- Đến lúc này Hàn huynh vẫn nghĩ cho ta mà không nghĩ gì đến bản thân mình cả thật khiến cho ta hổ thẹn, bấy lâu nay ta ỷ vào sức vóc mà bắt nạt Hàn huynh thế mà huynh vẫn không giận ta. Bành Đại Hổ này quyết bỏ tính mạng chứ không thể để Hàn huynh chết được!
Bành Đại Hổ toan chồm đến ăn thua đủ với Thạch Cửu nhưng Hàn Bán Thông đã ghì lại nắm chặt tay Bành Đại Hổ nói:
- Vô ích thôi Bành đại ca, nếu chuyện đã vậy thì cũng sẽ như vậy mà thôi. Tiểu đệ chết rồi, Bành đại ca có gặp A Đông thì nhắn là tiểu đệ rất nhớ và đã ở đây đợi hắn đã lâu!
Đẩy Bành Đại Hổ ra, quay sang Thạch Cửu, Hàn Bán Thông cất giọng thanh thản nói:
- Thạch huynh cứ ra tay đi!
Nàng Hoàng Bích Vân ngồi trên xe quay mặt đi không muốn nghe chuyện riêng của Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ chợt loáng thoáng bên tai hai chữ “A Đông”, nàng ta quay lại cất tiếng nói lớn:
- Thạch Cửu huynh chậm đã!
Nhưng đã không kịp, thanh kiếm trên tay Thạch Cửu như con mãng xà từ trên lao xuống nhắm vào cổ Hàn Bán Thông lia mạnh. Trong tích tắc ấy cả Hoàng Bích Vân và Bành Đại Hổ đều nhắm mắt lại. Một tiếng “á” vang lên rồi tắt hẳn.
Bành Đại Hổ đưa hai tay ôm mặt phục xuống đất khóc ấm ức như con nít. Nàng Hoàng Bích Vân quay mặt sang một bên rồi mới từ từ mở mắt ra, trong lòng nàng chợt dấy lên cảm giác hối hận cho bản tính kiêu kì hiếu thắng của mình. Tiếng quát của Thạch Cửu vang lên như tiếng sấm khiến Hoàng Bích Vân ngạc nhiên quay lại:
- Ai đó, ra đây mau!
Dưới chân Thạch Cửu, Hàn Bán Thông vẫn nằm đó, đầu của anh chàng đồ gàn vẫn còn nguyên vẹn trên cổ nhưng trên tay Thạch Cửu lại bị con dao chặt thịt khi nãy hắn đá văng ra từ tay Bành Đại Hổ ghim từ bên đây qua bên kia. Hoàng Bích Vân đoán là đã có nhân vật nào đó ra tay cứu giúp Hàn Bán Thông nhưng ẩn mặt, cô nàng nhảy từ trên xe ngựa chạy xuống kéo Bành Đại Hổ dậy nói giọng mừng rỡ:
- Hàn tiên sinh còn sống, Bành đại ca đừng khóc nữa!
Quay sang Thạch Cửu, Hoàng Bích Vân đưa tay vịn hắn nói:
- Thạch Cửu huynh tha cho Hàn tiên sinh đi, huynh bị đánh lén à, có nặng lắm không?
Thạch Cửu tuy bị con dao xuyên qua cánh tay trong lòng rất hậm hực nhưng vẫn tỏ ra cung kính với Hoàng Bích Vân, hắn cúi người nói qua kẽ răng:
- Thuộc hạ không sao, cô..cô nương đừng lo!
Thạch Cửu đưa chân đẩy Hàn Bán Thông qua một bên, Bành Đại Hổ đã nhào đến ôm chầm lấy anh đồ gàn đang nằm bất tỉnh mê man dưới đất. Tiếng Thạch Cửu lại vang lên:
- Vị cao nhân nào đã lén lén lút lút ra tay, tại sao lại không dám ra mặt!
Vừa nói Thạch Cửu di chuyển đôi mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không phát hiện được gì, chợt một giọng nói lạnh lùng không biết cất lên từ đâu nghe như tiếng quỷ khóc:
- Thập Tam Kiệt chỉ có tiếng mà không có miếng, ngươi là Mãng Xà Tam Động Thạch Vạn Khôn? Trước kia ngươi cũng có chút tiếng tăm sao nay tệ thế?
Thạch Cửu nhíu mày vì không phát hiện ra giọng nói đó ở đâu, hắn chợt nghĩ ra chuyện gì run giọng nói lại:
- Thạch Vạn Khôn đã chết từ lâu hiện giờ chỉ có Thạch Cửu, tôn giá có phải là..là…Bán Quỷ Đại Đầu Lý tiền bối?
Tiếng người kia cười ầm lên như tiếng ma quỷ gọi hồn khiến ai nấy đều khó chịu, Hàn Bán Thông nghe tiếng cười giật mình tỉnh lại. Anh đồ gàn vẫn chưa tin mình còn sống, đưa đôi mắt ươn ướt nhìn thấy mọi người vẫn đứng xung quanh, đưa tay nhéo đùi vẫn còn đau lúc này Hàn Bán Thông mới hơi hoàn hồn. Tiếng cười của người kia chợt tắt, giọng nói lạnh lùng lại vang lên:
- Khen cho ngươi còn nhớ trên đời này còn có Bán Quỷ Đại Đầu, nhưng quá muộn rồi hôm nay ta muốn được uống một bữa tiệc máu thật thoải mái. Các ngươi còn đợi gì mà không đưa cổ ra sẵn!
Từ dưới đất một bóng người đội cát đá nhảy vọt lên ngọn cây gần đó, hai chân móc trên cành thân hình thả ngược xuống dưới, Hoàng Bích Vân trông thấy cái đầu quá khổ cùng với hai con mắt ốc bưu đưa qua đưa lại nàng thấy khiếp sợ trong lòng nhưng cố trấn tĩnh bước ra nói:
- Tiểu nữ Hoàng Bích Vân xin ra mắt Lý tiền bối, chẳng hay người có việc gì dạy bảo không vậy?
Bán Quỷ Đại Đầu Lý Đoản đong đưa thân hình ngắn ngủn trên cây đưa đôi mắt ốc bưu nhìn Hoàng Bích Vân một lúc chợt bật cười thích thú nói:
- Hà hà, tiểu cô nương thật là đúng là một mỹ nhân, Lý Đoản ta đã già rồi chứ không thì không thể nào bỏ qua một đoá hoa tuyệt mỹ như thế này được!
Hoàng Bích Vân cười tươi nói:
- Đa tạ tiền bối quá khen!
Đưa đôi mắt ốc bưu quét một vòng, Lý Đoản dừng lại ở khuôn mặt Hàn Bán Thông nói:
- Lại là ngươi nữa, đã bảo là phải tránh mặt ta rồi sao cứ chường ra hoài vậy, chán sống rồi hả?
Hàn Bán Thông lúc này đã tỉnh hồn, ấp úng nói gì đó trong miệng không ai nghe rõ. Lý Đoản nhìn Thạch Cửu liếm mép nói tiếp:
- Máu của ngươi thơm quá, ta nhịn không được nữa rồi!
Thạch Cửu bị cây dao chặt thịt đâm qua cánh tay máu chảy khá nhiều, hắn không dám trả lời lại chỉ nắm chặt thanh kiếm trong tay mắt không chớp nhìn chăm bẩm Lý Đoản. Hàn Bán Thông vốn từng sống chung với Lý Đoản nên anh chàng biết rõ cái bệnh hút máu người của Bán Quỷ Đại Đầu nên nói nhanh:
- Lý sư…Lý tiền bối xin tha mạng cho mọi người!
Bán Quỷ Đại Đầu Lý Đoản cười ma quái nói:
- Khi nãy hắn chém ngươi, ta không ra tay cứu thì giờ này ngươi đã thành quỷ không đầu rồi. Thật là tức cười, người ta muốn giết ngươi mà ngươi lại đi van xin giùm, thật không thể hiểu nổi, không thể hiểu nổi!
Đôi mắt ốc bưu Lý Đoản như phát ra những tia hàn quang khiến mọi người không rét mà run khi bắt gặp ánh mắt đó. Thạch Cửu thầm than khổ trong bụng và biết chắc đã gặp phải Bán Quỷ Đại Đầu rồi thì không thể nào thoát nạn được toan liều chết đánh một trận. Suy nghĩ của Thạch Cửu không qua mặt được Lý Đoản, hắn cười lớn khiến lá cây xung quanh rơi rụng tơi tả, hắn nói trong tiếng cười:
- Đã biết đánh không lại thì phí sức làm gì nữa!
Thân hình bé nhỏ của Lý Đoản khẽ động đậy đã lướt tới sát bên Thạch Cửu, bàn tay quỷ của hắn chộp và bẻ gẫy ngay thanh kiếm của Thạch Cửu đang tung ra, cánh tay còn lại đã chụp trúng yết hầu đối phương, vừa lúc từ xa một người vừa chạy đến vừa la:
- Quỷ đầu to, ta đã tìm được lão rồi, phen này lão thua chắc rồi nhé!
Bán Quỷ Đại Đầu Lý Đoản đang đưa mặt vào cổ toan hút máu Thạch Cửu nghe tiếng người kia hắn dừng lại, đẩy Thạch Cửu ra nói:
- Ngươi may mắn thật!
Cái đầu quá khổ của Lý Đoản lắc lia lịa, thân hình hắn vụt lướt như tia chớp bắn về phía sau, tiếng hắn vọng lại:
- Chưa chắc đâu thằng nhóc con, ngươi cố mà rượt theo nữa đi!
Mọi ánh mắt đều dồn về phía người đang chạy đến, từ xa trông ra dáng là một thanh niên khiến ai nấy đều cảm kì lạ không hiểu vì sao Bán Quỷ Đại Đầu Lý Đoản đang tỏ ra hung dữ như thế lại úy kỵ người trẻ tuổi này mà bỏ chạy đi. Bóng người ấy vụt qua, Hoàng Bích Vân không khó nhận ra chính là thanh niên đã đeo mặt nạ mà nàng nhìn thấy ở chợ. Nhìn dáng người ấy bất giác Hoàng Bích Vân không kìm được la to:
- Con khỉ con ngươi chạy đâu vậy?
Cùng lúc tiếng Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ cũng reo lên:
- A Đông, A Đông!
Người kia dừng chân lại nhưng chân vẫn dặm mạnh, miệng la to nói với Lý Đoản:
- Quỷ đầu to, dù lão có chạy đến Vạn Lý Trường Thành ta cũng sẽ theo kịp!
Cả bọn thấy người thanh niên đã dừng lại liền kéo nhau chạy đến bên, Hoàng Bích Vân hỏi giọng hơi run:
- Ngươi là con khỉ con A Đông phải không?
Chiếc mặt nạ con nít tháo xuống, người ấy quay mặt lại nhìn Hoàng Bích Vân cười nói:
- Ứ, ta đấy rồi sao! Làm gì mà ngươi la lối om sòm vậy?
Hàn Bán Thông nắm tay A Đông, anh đồ gàn mừng rở nói:
- Ta biết tiểu đệ thế nào cũng đến đây mà, nhưng sao lâu quá tiểu đệ mới xuất hiện vậy?
A Đông cười nói:
- Hôm đó thấy Hàn huynh bị lão Lý Đoản bắt đi tưởng huynh tiêu rồi chứ, đệ có chút công việc riêng nên không thể đến Vân Nam sớm được, cách đây mười ngày gặp Lý Đoản đệ hỏi tung tích của huynh nhưng lão ấy lại không trả lời làm đệ lo quá chừng.
Bành Đại Hổ không kịp để A Đông nói hết đã xen vào, hắn lắc lắc bờ vai A Đông nói:
- Ngươi nhổ giò mau quá, mới hơn một năm mà đã cao lớn như vầy khiến ta cũng không quyết đoán được có phải là ngươi khi mới nhìn thấy.
A Đông nhìn Bành Đại Hổ cười nói:
- Hảo đồ đệ vẫn nhớ ta à, sao mặt mày ngươi trông thảm hại thế?
Bành Đại Hổ xịu mặt xuống lớn tiếng:
- Ngươi nói chuyện tử tế một chút có được không?
Nàng Hoàng Bích Vân bị A Đông gây khó chịu từ câu đầu tiên, làm mặt giận hồi lâu giờ xen vô:
- Hắn mà biết nói chuyện tử tế thì khỉ đã mặc đồ hết rồi!
Nghe câu nói đầy tính tượng hình, nàng hầu gái của Hoàng Bích Vân cùng mọi người đều bật cười. A Đông vẫn tỉnh bơ, hắn toan kiếm chuyện trả đũa lại nhưng thấy Thạch Cửu đang nằm dưới đất liền bước đến đở dậy nói:
- Người này bị thương nặng mau kiếm chỗ chữa trị đi!
Hoàng Bích Vân lúc này mới nhớ đến Thạch Cửu, nàng quay lại nói với người hầu gái:
- Ngươi cùng Thạch Cửu đi xe ngựa về thành đến chỗ Trâu đại phu lo chữa thương tích cho hắn trước đi!
Người hầu gái nhanh nhẹn làm theo lệnh Hoàng Bích Vân, A Đông nhìn theo chiếc xe ngựa nói:
- Trâu đại phu là ai vậy? Cái họ này hiếm gặp à nha!
Nàng Hoàng Bích Vân nhìn A Đông nói:
- Ngươi cũng bắt đầu nhiều chuyện rồi đấy! Trâu đại phu Trâu Tôn là một vị danh y nổi tiếng, ông ta rất mát tay hầu như bệnh nào cũng có thể chữa khỏi. Hiện ông ấy đang làm khách ở nhà thân huynh ta.
Bốn người vừa đi bộ trở về lại thành Đại Lý vừa nói chuyện, A Đông đáp lời lại Hoàng Bích Vân:
- Hoàng huynh ngươi khỏe chứ? Sao ngươi không ở Yên Kinh mà lại đến đây?
Hoàng Bích Vân nhướng mắt:
- Ngươi nghĩ gì trong đầu mà hỏi ta vậy?
A Đông cười:
- Ta tưởng mình giỏi gạt người khác lắm nhưng cuối cùng vẫn bị ngươi đánh lừa, phải không công chúa?
Nghe A Đông nói, Bành Đại Hổ và Hàn Bán Thông mới biết nàng tiểu thư xinh đẹp ấy là con của hoàng đế Nguyên triều Hốt Tất Liệt. Hoàng Bích Vân “ạ” lên một tiếng nói:
- Ra là ngươi biết hết rồi, nhưng thật sự ngay từ đầu ta có giấu ngươi đâu chẳng qua ngươi tự đánh lừa mình bởi cái tính khỉ của ngươi đấy thôi.
A Đông gật đầu như đồng ý câu trả lời của Hoàng Bích Vân, hắn hỏi Hàn Bán Thông:
- Hàn huynh và Hoàng…à công chúa lắm mồm này quen biết nhau à, sao mọi người lại cùng nhau ra ngoài thành làm gì vậy?
Hoàng Bích Vân không để Hàn Bán Thông trả lời mà cãi lại A Đông liền:
- Cứ gọi ta Bích Vân là được, còn phần lắm mồm thì ta xin nhường lại cho ngươi.
Bành Đại Hổ đi bên liền kể hết đầu đuôi câu chuyện vì sao mọi người lại có mặt ở đây cho A Đông nghe cuối cùng hắn kết luận:
- Tất cả những chuyện này là do ngươi cả, nếu ngươi xuất hiện sớm thì ta cùng Bán Thông đâu phải ở đây đợi ngươi mãi mà sinh chuyện.
Hàn Bán Thông đưa đôi mắt ươn ướt nhìn A Đông nói:
- Thật ra A Đông có đến sớm hơn thì mọi chuyện cũng đâu có gì thay đổi được, chúng ta vẫn phải kiếm miếng ăn thôi, Bành đại ca đừng trách hắn!
A Đông quay sang Hoàng Bích Vân nói như hét:
- Khuôn mặt ngươi đẹp đẽ như vậy mà trong lòng ngươi thật xấu xa, suýt chút nữa Hàn huynh bị ngươi chém chết rồi. Ta phải trả thù mới được!
Hoàng Bích Vân nghênh mặt hỏi lại:
- Trả thù? Hàn huynh của ngươi vẫn nguyên vẹn đó, ngươi trả thù cái gì?
A Đông nhìn Hoàng Bích Vân nói tiếp:
- Ta không biết con người nào xấu số mà ngươi chờ ngươi đợi rồi bày trò cá cược với Hàn huynh. Nếu người đó là nam nhân ta sẽ khuyên hắn chết đi còn sướng hơn làm bạn với ngươi!
Nàng Hoàng Bích Vân nhìn A Đông cười nói:
- Lâu ngày gặp lại sao ngươi ăn nói cay cú quá vậy, nếu thích thì ngươi tự đi chết đi, ta không cản đâu!
A Đông nhìn trừng trừng vào khuôn mặt kiều diễm của Hoàng Bích Vân nói:
- Ngươi đừng nói là chờ ta đó nha!
Nàng Hoàng Bích Vân cười tinh nghịch:
- Nếu ta nói thế thì ngươi sẽ làm gì?
A Đông nắm tay áo Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ nói:
- Hai người vào thành đi, A Đông xin cáo từ ở đây!
Hoàng Bích Vân thảng thốt kêu lên:
- Ngươi đi thiệt hả?
Hàn Bán Thông cười nhẹ:
- Tiểu đệ A Đông đừng đùa nữa, tiểu huynh với Bành đại ca ở đâu chờ đệ đã lâu, hôm nay mới gặp mặt sao bỏ đi ngay vậy.
Bành Đại Hổ cũng gật đầu nói vào:
- Có chuyện gì cũng phải vài hôm nữa rồi ngươi hẳn đi!
A Đông nhìn lên trời nói một mình:
- Cũng cạo đầu, cũng mặc áo thầy tu một thời gian mà sao không tránh được ma nữ ám vậy ta!
Nàng Hoàng Bích Vân lườm A Đông:
- Ngươi nói ai là ma nữ? Cái mặt ngươi đến quỷ còn phải sợ nữa là, bằng chứng trước mắt lão tiền bối Bán Quỷ khi nãy chỉ nghe tiếng ngươi là bỏ chạy trước tiên, người như vậy mà còn nói linh tinh!
A Đông chẳng chịu thua:
- Lão Bán Quỷ thấy ta đã chạy, còn ta thấy mặt ngươi ta cũng muốn bắt chước lão luôn, vậy thử hỏi ai hơn ai đây?
Nàng Hoàng Bích Vân nghe A Đông nói vậy bỗng cười khì dịu giọng lại:
- Thôi được coi như ngươi hơn ta vậy, được chưa?
A Đông lắc đầu:
- Theo kinh nghiệm của ta thì không bao giờ nên tin lời con gái mà nhất là con gái đẹp, ngươi đừng dụ dỗ ta đấy!
Đến lúc này Hoàng Bích Vân lại lắc đầu trước sự cãi nhay của A Đông, nàng nhìn hắn như nhìn phải quái vật phương xa đến:
- Ngươi nhìn lại bản thân chút đi sao lúc nào ngươi cũng cho ngươi hay ngươi tốt hết vậy?
A Đông thấy khuôn mặt Hoàng Bích Vân ửng đỏ vì cáu giận hắn không chọc thêm nữa nhưng miệng vẫn nói:
- Nếu ta không vì bản thân ta thì con gái nó xem thường, đói bụng lắm rồi kiếm gì ăn thôi!
Nàng Hoàng Bích Vân nghe câu nói tưng tửng của A Đông lại bật cười nhưng không muốn cãi nhau với hắn nữa, Bành Đại Hổ thấy hai người không tranh lời liền tranh thủ giải tỏa thắc mắc:
- A Đông, ngươi cho ta hỏi vì sao lão Bán Quỷ kia thấy mặt ngươi lại chạy vậy?
Câu hỏi này ai nấy đều muốn hỏi đã lâu nên ba người nhìn A Đông chờ câu trả lời, hắn cười nói:
- “Chuyện kể ra thì hơi dài dòng, tóm lại lão Quỷ to đầu ấy rất nể sợ một người, chỉ cần người này nói gì là lão nghe theo lời ngay dù phải nhảy vào đống lửa. Cách đây mươi hôm ta đụng độ lão ở một vùng gần Thành đô, thấy mặt ta lão toan gây khó dễ thì người này xuất hiện, sau một hồi nói qua nói lại lão hứa với người ấy là không bao giờ hút máu người nữa. Người kia hỏi lão lấy gì làm chắc, lão hứa thiên hứa địa nhưng người ấy vẫn không tin, lão mới đưa ra một chiếc mặt nạ và nói không cần phải tự tay người ấy trừng phạt, nếu người nào mang chiếc mặt nạ này mà thấy lão làm điều xằng bậy thì cứ việc xử lý, không ngờ người ấy lại giao cho ta liền.
Sau khi chia tay nhau, ta bắt gặp lão đang làm bậy nên lên tiếng cảnh cáo, lão muốn lấy lại chiếc mặt nạ nên giở đủ trò. Lúc đầu lão năn nỉ thấy không được chuyển qua hù dọa cũng không xong liền lên giọng đánh cá, ta với lão thi nhau chạy từ Thành đô về Đại Lý nếu ai đến trước cắm lá cờ vàng lên nóc thành thì người đó thắng và người thắng có quyền định đoạt chiếc mặt nạ. Và cuối cùng thì như mọi người đã biết!”
Hàn Bán Thông lắng nghe xong khen:
- A Đông tiểu đệ mới cách mặt hơn một năm mà võ công tiến bộ ghê, thật là anh hùng!
Hoàng Bích Vân cười nói một mình:
- Nếu không gian lận thì mười con khỉ con cũng nghẻo đầu trước khi đến đây rồi, chứ còn đâu đứng đó nói dóc !
A Đông nhìn nàng Hoàng Bích Vân không chớp mắt, hắn nói giọng thành thật:
- Không ngờ ngươi lại hiểu ta đến như vậy, chỉ tiếc ngươi không phải em gái ta chứ không ta đánh đòn ngươi vì cái tội đã tiết lộ bí mật của Tiểu hầu vương A Đông!
Nàng Hoàng Bích Vân nghe những lời ấy khoái chí lắm tuy không nói lại nhưng trên môi đã nở nụ cười sung sướng, mọi người đã vào thành, nàng lên tiếng trước:
- Trưa giờ chưa ai ăn gì cả, Bích Vân mời mọi người đến quán gần đây dùng bữa. Hàn đại ca và Bành đại ca xem như Bích Vân làm lễ tạ lỗi đã làm khó cho hai người nhé!
Bành Đại Hổ và Hàn Bán Thông lúc này mới cảm giác được cái đói, cả hai thấy có A Đông đi cùng nên gật đầu đồng ý liền. A Đông cười cười nói trống không:
- Ăn uống mà có người mời thật là khó từ chối.
Nàng Hoàng Bích Vân nhìn khuôn mặt A Đông chợt bật cười, nàng vốn không muốn tranh lời cùng hắn nữa nhưng nhìn hắn thì nàng không kìm được:
- Ta nhớ hình như ngươi là người đưa ra ý tưởng đi ăn mà, vậy bữa ăn hôm nay coi như ngươi đãi!
A Đông không nhìn Hoàng Bích Vân đáp lơ đễnh:
- Một người có ý tưởng thì một người phải thực hiện ý tưởng đó chứ, ôm đồm thế còn gì là công bằng.
Quán cơm đã hiện ra trước mặt, từ lúc đến Đại Lý, Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ chưa bao giờ dám bước vào một quán ăn sang trọng như thế này. Hàn Bán Thông thì không suy tính với anh đồ gàn có ăn là được, còn chỗ ăn dù là nơi tồi tàn hay sang trọng gì cũng không thành vấn đề. Bành Đại Hổ thì khác, mỗi khi đi ngang những nơi ăn uống giành cho người sang trọng hắn ức lắm, trước kia còn làm cướp, tiền bạc đối với hắn không thành vấn đề mỗi khi đi đâu hắn đều xài tiền như giặc vì thế bây giờ thiếu thốn hắn có cảm giác những người ngồi trong những ngôi hàng quán đó đang cười chế nhạo hắn.
Bốn người ngồi vào bàn, nàng Hoàng Bích Vân để mọi người tự nhiên chọn món ăn, A Đông hỏi Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ:
- Hai người ăn món gì?
Hàn Bán Thông thật thà:
- Gì cũng được mà tiểu đệ A Đông đừng bày vẻ lắm.
Bành Đại Hổ chọn mấy món ăn hắn thích, đến phiên A Đông hắn ngoắc tiểu nhị lại gần mình hỏi:
- Huynh cho hỏi quán ta có món gì đặc biệt không?
Tên tiểu nhị cười toe toét:
- Quán tuy không sang nhưng món gì cũng có, công tử cứ kêu!
A Đông nhướng mắt:
- Món gì cũng có, vậy cho ta một mớ ngà voi luộc chấm óc khỉ cùng với canh da cá sấu hầm thịt heo, nhanh lên nha!
Mọi người cùng tên tiểu nhị ngẩn người ra, những món ăn lạ lùng A Đông kêu thì chưa ai từng nghe nói qua chứ thấy, tên tiểu nhị cười cầu tài:
- Công tử khéo đùa, những món ấy quán đây không có ạ, hay công tử dùng món khác!
A Đông cười:
- Vậy mà nói ở đây món gì cũng có, thôi cho ta cơm và một đĩa đậu bắp luộc chấm chao với canh khổ hoa hầm thịt được không?
Tên tiểu nhị “vâng, dạ” rối rít, hắn quay lưng thè lưỡi lẩm bẩm một mình:
- Tưởng sang lắm chứ ai ngờ kêu toàn đồ gì đâu không!
Nàng Hoàng Bích Vân kêu giật ngược tên tiểu nhị lại hỏi:
- Ngươi mới vừa nói gì đấy?
Nhìn nàng tiểu thư xinh đẹp mang phong cách quyền quí tên tiểu nhị không dám dài miệng chỉ chống chế:
- Tiểu nhân có nói gì đâu, tiểu thư có gọi gì thêm không?
Nàng Hoàng Bích Vân trừng hắn nói:
- Khôn hồn thì còn lưỡi mà nói chuyện đấy, cho ta một phần cũng như vậy!
Tên tiểu nhị biết gặp phải thứ dữ hắn không dám nói gì chạy ngay vào trong lo liệu, A Đông nhìn Hoàng Bích Vân cười nói:
- Ngươi bắt chước cũng sắp giống khỉ rồi đấy!