Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.


 
Trang ChínhTrang Chính  PortalPortal  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
» Gửi em ở cuối sông Hồng
Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyFri Feb 17, 2023 8:01 am by Vân Nhi

» Tôi đi học
Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptySat Sep 07, 2019 4:23 pm by Vân Nhi

» Trần Hưng Đạo
Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyWed Jun 06, 2018 4:53 pm by Vân Nhi

» Huyền Chi
Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyMon Jun 04, 2018 4:35 pm by Vân Nhi

» Guitar đường phố: đỉnh của đỉnh
Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyTue May 29, 2018 7:45 am by Vân Nhi

» Quan Âm Thị Kính
Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyFri May 25, 2018 2:02 pm by Vân Nhi

» Thanh Tịnh
Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyMon May 21, 2018 3:25 pm by Vân Nhi

» Thuyền viễn xứ
Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyThu May 03, 2018 2:19 pm by Vân Nhi

» Xuân Tâm
Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyThu Jul 06, 2017 1:49 pm by Vân Nhi

March 2024
MonTueWedThuFriSatSun
    123
45678910
11121314151617
18192021222324
25262728293031
CalendarCalendar
Most Viewed Topics
Lý Bạch
Nguyễn Bỉnh Khiêm
Nguyễn Khuyến
Bùi Giáng
Đoạn Trường Tân Thanh
Vũ Hoàng Chương
Chế Lan Viên
Đại Nam Quốc Sử diễn ca
Trần Tế Xương
Quách Tấn
Keywords
Pháp khuất quách dương những Xương Trần Đường nguyễn phan nhân xuân Lược thảm đoạn thầy trường Thiên trinh châu Luật Trọng dũng Liên miền Khuyến

 

 Khoái Hoạt Lâm - Q.2

Go down 
Tác giảThông điệp
Vạn Xuân
Biết nhậu
Biết nhậu
Vạn Xuân


Tổng số bài gửi : 191
Points : 244
Thanks : 9
Join date : 26/12/2012

Khoái Hoạt Lâm - Q.2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Khoái Hoạt Lâm - Q.2   Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyFri Mar 22, 2013 1:54 pm

Khoái Hoạt Lâm - Q.2
Sáng tác: Vân Nhi
Truyện kiếm hiệp - Bản thảo đang chỉnh sửa

Khoái Hoạt Lâm - Q.2 Khl11

Hình minh họa ghép từ một số ảnh trên internet

Truyện có ở www.nhanmonquan.net nhưng vẫn dạng bản thảo do chưa viết xong, đưa về đây lưu giữ có thể viết tiếp đến khi hoàn chỉnh!

Về Đầu Trang Go down
Vạn Xuân
Biết nhậu
Biết nhậu
Vạn Xuân


Tổng số bài gửi : 191
Points : 244
Thanks : 9
Join date : 26/12/2012

Khoái Hoạt Lâm - Q.2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Khoái Hoạt Lâm - Q.2   Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyWed Nov 05, 2014 4:37 pm

Khoái Hoạt Lâm - Q.2
Sáng tác: Vân Nhi

Mục lục

  • Hồi thứ mười chín 
  • Hồi thứ hai mươi 
  • .......
Về Đầu Trang Go down
Vạn Xuân
Biết nhậu
Biết nhậu
Vạn Xuân


Tổng số bài gửi : 191
Points : 244
Thanks : 9
Join date : 26/12/2012

Khoái Hoạt Lâm - Q.2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Khoái Hoạt Lâm - Q.2   Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyWed Nov 05, 2014 4:44 pm

Hồi Thứ Mười Chín
 
Đại Lý Thành


 
Nước Vân Nam Đại Lý nằm ở phía Tây Nam của Trung Hoa và ở Tây Bắc của Đại Việt. Người Đại Lý gọi Vua là Chiếu. Trước kia Đại Lý có sáu Chiếu là Mông Huề, Việt Thác, Lãng Khung, Đằng Đạm, Thi Lãng, Mông Xá. Đến đời vua Đường Huyền Tông Trung Hoa, Chiếu Mông Xá hùng mạnh thôn tính cả sáu Chiếu kia, Mông Xá vì nằm ở phía Nam của Trung Quốc nên thường gọi là Nam Chiếu có lúc lấy quốc hiệu là Đại Mông và Đại Lễ. Đến đời Hậu Tấn, Đoàn Tư Bình lên ngôi vua mới chính thức lấy tên nước là Đại Lý, từ đấy gia tộc họ Đoàn thay nhau cai trị vùng đất này truyền đời đã hơn hai trăm năm, hiện thời tuy đã bị nhà Nguyên Mông Cổ xâm chiếm nhưng trên danh nghĩa gia tộc này vẫn tồn tại.
 
Trong thành Đại Lý lúc nào cũng nhộn nhịp, người đi lại tấp nập, ở góc một khu chợ nhỏ phía Tây thành, một tấm bạt nhỏ kê ló ra ngoài, trên gắn một tấm vải đập vào mắt người đi đường, trên tấm vải có ghi mấy chữ: “Xem Quá Khứ Vị Lai, Đoán Tiền Hung Hậu Cát”. Một chiếc bàn con kê dưới tấm vải lớn, một người ăn mặc theo kiểu thầy đồ đang ngồi ở đó vừa xốc xốc cái hộp đen nhỏ có chứa tiền cắc kêu loảng xoảng vừa rao:
 
-  Xem Quẻ Quỷ Cốc đi bà con! Chính xác vô cùng!
 
Một người dáng vẻ bặm trợn to cao mặt nhiều vết sẹo, ngồi phía sau người thầy bói nhìn trời nắng có vẻ bức tức lắm nói:
 
-  Ngày hôm nay chắc đói rồi Bán Thông?
 
Anh thầy bói Bán Thông quay lại nói:
 
-  Bành đại ca kiên nhẫn một chút xíu đi, sáng giờ mới được có một quẻ chưa đủ tiền cơm đâu!
 
Thì ra đây là Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ ở Loạn Thạch Sơn. Lúc trong rừng Hàn Bán Thông cùng A Đông gặp phải nhóm võ lâm cao thủ đấu nhau, cả hai bị phát hiện, trong lúc Hàn Bán Thông bất tỉnh đã bị Bán Quỷ Đại Đầu Lý Đoản xách đi theo.
 
Bán Quỷ Đại Đầu Lý Đoản lúc đầu toan bắt anh đồ gàn là để hút máu trị nội thương, không hiểu vì sao Lý Đoản lại đổi ý không giết Hàn Bán Thông mà đòi nhận anh chàng làm đệ tử. Tâm tư Hàn Bán Thông thuần phác không làm sao học được gì của Lý Đoản cả dù chỉ nửa chiêu. Mới một tháng, Lý Đoản bực mình đã toan giết đến mấy lần, Hàn Bán Thông rất sợ nhân lúc tối trời đã lẻn trốn bỏ đi nhưng bị Lý Đoản bắt lại được ngay. Con người có nửa phần Quỷ này có lúc tính lại lành, dù bực tức hắn cũng chỉ tát mấy bạt tai đuổi đi và căn dặn không được lộ danh tính của hắn ra thôi.
 
Hàn Bán Thông thoát khỏi tay Lý Đoản lang thang đến Vân Nam với hy vọng sẽ gặp được A Đông. Vừa đặt chân đến cổng thành Đại Lý, anh đồ gàn đã nhìn thấy Bành Đại Hổ với thân hình đầy máu nằm giữa đám đông cuồng nhiệt. Hỏi ra mới biết Bành Đại Hổ vừa thách đánh với người khác với số tiền của đám đông kia đặt cược và phần thua đã thuộc về Bành Đại Hổ.
 
Không nỡ làm ngơ, Hàn Bán Thông khiêng Bành Đại Hổ kiếm đại phu để chữa trị, khi Bành Đại Hổ đã lành vết thương cả hai cùng nương tựa vào nhau mà sống ở thành Đại Lý. Hàn Bán Thông biết xủ quẻ coi bói cũng tạm đỡ qua ngày nhưng Bành Đại Hổ vác mặt đi xin việc thì không ai nhận cả, dù đó là bảo kê thanh lâu hay hắc điếm. Thi thoảng trong ngày Quỷ Đầu Đao mới kiếm được vài đồng từ những người đi chợ nhờ bốc vác hàng hoá. Nhiều lúc cảm thấy nhục vì những đồng tiền nhỏ nhoi mà nghe nhiều tiếng chửi, Bành Đại Hổ muốn xách đao về lại Loạn Thạch Sơn làm cướp nhưng nhớ lời Triệu Trung dặn và có sự can ngăn của Hàn Bán Thông nên hắn tạm ẩn nhẫn ở đây.
 
Hôm nay từ sáng đến trưa không có ai kêu Bành Đại Hổ khuân vác gì cả nên hắn chỉ còn trông chờ vào Hàn Bán Thông để kiếm buổi trưa. Bành Đại Hổ đứng dậy đi qua đi lại xẳng giọng nói với Hàn Bán Thông:
 
-  Ngươi còn đủ tiền cơm không, chứ ta nhịn hết nổi rồi?
 
Hàn Bán Thông cười xoa dịu Bành Đại Hổ:
 
-  Đợi tí nữa đi, chúng ta còn phải ghé mua ít đồ ăn cho Bạch tiền bối nữa bộ Bành đại ca quên rồi hay sao?
 
Nghe đến Bạch tiền bối gì đó, Bành Đại Hổ có vẻ nguôi nguôi quay ra phía sau ngồi đợi, hắn kiếm chuyện nói cho quên cơn đói:
 
-  Cái thằng tiểu quỷ chết bầm ấy biến mất tiêu, anh em chúng ta ở đây chờ hắn đã hơn một năm mà vẫn không thấy tông tích gì hay là hắn trở về Khoái Hoạt Lâm sống lại rồi?
 
Hàn Bán Thông lắc đầu:
 
-  A Đông tiểu đệ nói đến là đến mà, chắc có chuyện gì đó nên mới không thấy!
 
Bành Đại Hổ tiếp:
 
-  Ngươi có tài bói toán sao không bói hắn đã chết hay còn sống và chừng nào mới mò đến đây mà cứ ngồi đó đợi!
 
Hàn Bán Thông cười khổ:
 
-  Những đồng tiền bửu bối của sư phụ đệ cho đã mất rồi, bây giờ những đồng tiền thông thường này mỗi ngày chỉ chính xác có ba quẻ. Ba quẻ đó là để lo cơm lo nước, lo thuốc thang cho Bạch đại thúc đâu còn quẻ nào dư để tìm A Đông mà có dư đi chăng nữa thì cũng không nên bói làm chi vì đệ nhất định A Đông sẽ tới mà!
 
Bành Đại Hổ nhìn anh đồ gàn ngao ngán quay đi chỗ khác. Đôi mắt ươn ướt của Hàn Bán Thông sáng lên khi thấy hai bóng hồng tiến về phía hắn. Người đi đầu là một nàng thiếu nữ cực kì xinh đẹp ra dáng tiểu thư con nhà quyền quí miệng luôn tươi cười, người đi sau hẳn là nàng hầu. Nàng thiếu nữ xinh đẹp bước vào cái “dinh cơ hành nghề” của Hàn Bán Thông ngồi xuống, rất tự nhiên nàng ta quan sát cái hộp đựng tiền quẻ của Hàn Bán Thông một hồi rồi nói:
 
-  Thầy bói có chính xác không, hay cũng chỉ là đoán mò?
 
Thấy người đẹp hỏi, Hàn Bán Thông ấp úng:
 
-  Chính…chính xác, mà chẳng hay tiểu thư muốn xem về chuyện gì, chuyện tình duyên hay gia đạo hay cái …cái… gì khác nữa?
 
Nàng thiếu nữ thấy điệu bộ của Hàn Bán Thông thì bật cười nhái giọng anh chàng này nói lại:
 
-  Cái…cái.. bổn cô nương không coi về tình duyên gia đạo mà chỉ muốn bói thử về cái….tìm người.
 
Hàn Bán Thông thấy cô nàng đùa mình, mặt ửng đỏ lên sau một hồi đằng hắng mới lấy lại bình tĩnh nói:
 
-  Cho hỏi người muốn tìm là gì của… tiểu thư?
 
Nàng thiếu nữ xinh đẹp ngẩn người suy nghĩ một lát rồi nói:
 
-  Không là gì cả, chỉ mới quen thôi nhưng lâu nay bổn cô nương cố ý đi tìm nhưng không thấy hắn.
 
Hàn Bán Thông xốc xốc cái hộp đựng tiền, rồi lần lượt rút ra đặt năm hào quẻ trước mặt nhìn một hồi reo lên:
 
-  Quẻ đại cát đấy cô nương, người cô nương cần tìm sẽ tái ngộ trong vòng bảy ngày đổ lại!
 
Nàng thiếu nữ hỏi thêm:
 
-  Bổn cô nương có thể gặp hắn ở đâu?
 
Hàn Bàn Thông đưa đôi mắt ươn ướt nhìn nàng thiếu nữ cười cầu tài:
 
-  Đây lại thuộc về một quẻ khác rồi, mong tiểu thư đừng nghĩ tiểu sinh cố ý moi tiền nhưng quả thật là phải gieo lại, tiểu thư đồng ý chứ?
 
Nàng hầu đi theo nàng thiếu nữ xinh đẹp đứng đằng sau xen vô:
 
-  Nhìn bộ dạng của ngươi là biết sắp chết đói rồi, ngươi cố bày trò để lừa đảo tiểu thư đó sao?
 
Hàn Bán Thông thấy cô người hầu nghi kỵ anh chàng luống cuống chống chế:
 
-  Tiểu sinh nói thật đấy, vì yêu cầu của tiểu thư khác với quẻ đầu mà cũng may tiểu sinh còn được một quẻ cuối cùng để bói trong ngày, nếu tiểu thư không muốn xem nữa thì thôi vậy!
 
Nàng thiếu nữ chợt cười trông có vẻ tinh nghịch của người con gái mới lớn, nàng nhướng đôi lông mày lá liễu lên nói:
 
-  Bổn cô nương cũng nghe tiếng tiên sinh ở đây mỗi ngày chỉ bói ba quẻ mà thôi, tiền thì bổn cô nương không thiếu nhưng bình sinh bổn cô nương rất ghét bị người khác lừa. Bây giờ chúng ta đánh cá với nhau, tiên sinh cứ gieo quẻ, địa điểm nơi nào nói chính xác trong vòng bảy ngày mà bổn cô nương không gặp được người đó thì tiên sinh phải cuốn gói rời khỏi chỗ này lập tức chứ luẩn quẩn ở đây đừng trách bổn cô nương sao đối xử khó chịu với tiên sinh. Còn như tiên sinh đoán đúng bổn cô nương sẽ trả công cho tiên sinh một năm tiền đoán quẻ. Tiên sinh dám đánh cược không?
 
Hàn Bán Thông tự tin gật đầu xốc tiếp những đồng tiền trên tay, Bành Đại Hổ nãy giờ không tham gia câu chuyện, hắn chỉ quay đầu đi nơi khác như cố ý lẩn tránh ai đó. Hàn Bán Thông lần lượt rút ra năm quẻ hào đặt lên trên bàn một lúc rồi nói giọng qủa quyết:
 
-  Tiểu thư sẽ gặp người muốn tìm ngay tại khu chợ này, quẻ đã nói thế!
 
Nàng thiếu nữ đứng dậy mỉm cười ra hiệu nàng hầu móc một ít bạc trắng để trên bàn rồi nói:
 
-  Đây là tiền công hai quẻ của tiên sinh, cứ thế nhé trong vòng bảy ngày bổn cô nương sẽ cho người ra đây đợi nếu không đúng như thế thì tiên sinh hãy tự xử trước đi!
 
Bành Đại Hổ đợi nàng thiếu nữ đi khá xa mới quay người lại kéo Hàn Bán Thông dậy nói:
 
-  Ngươi có biết cô nàng đó là nhân vật nào không mà dám ngang nhiên đánh cá thế, được thì không sao chứ thua thì hậu quả ngươi lường được không?
 
Hàn Bán Thông thấy khuôn mặt bặm trợn của Bành Đại Hổ tỏ vẻ hoảng lo, anh đồ gàn hơi ngơ ngác một chút rồi trở lại giọng nói đầy tự tin:
 
-  Dù cho tiểu thư ấy là ai đi nữa nhưng đệ tin tưởng vào khả năng của mình, sẽ không có chuyện gì nghiêm trọng đâu Bành đại ca đừng lo!
 
Bành Đại Hổ tiếp lời:
 
-  Tiểu quỷ A Đông có thể biết rõ nàng ấy là ai, cách đây đã lâu ta gặp cô nàng ấy trong Khoái Hoạt Lâm, những người hầu cận của nàng ta lợi hại lắm suýt chút nữa ta đã toi mạng, hy vọng quẻ của ngươi chính xác để khỏi sinh ra phiền phức!
 
Hàn Bán Thông thu dọn đồ đạc xong như chẳng quan tâm đến chuyện vừa rồi kéo Bành Đại Hổ đi thẳng. Hai người mua một ít thức ăn mang đi qua mấy con đường lớn rồi rẽ vào một con hẻm nhỏ sâu hun hút con hẻm này kéo dài ra tận sát bìa thành, ở đây rất vắng vẻ chỉ có một ngôi miếu hoang nằm lạnh lẻo một mình. Hàn Bán Thông đi vào miếu trước lên tiếng nói vọng vào trong:
 
-  Bạch tiền bối, Bạch tiền bối có trong đó chứ?
 
Một giọng nói người già bên trong vọng ra đáp lại:
 
-  Ta đang ở trong đây, các ngươi vào đi!
 
Hai người cùng bước vào ngôi miếu hoang, bên trong góc miếu một người quần áo ăn mặt như dân chúng Cái Bang, râu tóc che kín cả mặt không trông rõ diện mạo nhưng qua giọng nói có thể đoán ông ta đã qua tuổi sáu mươi đang cố sức ngồi dậy. Bành Đại Hổ nhanh chân bước đến đở nói:
 
-  Bạch sư phụ đừng trở mình mạnh quá, chúng tôi có mua ít thức ăn về đây!
 
Hàn Bán Thông lăng xăng bày đồ ăn ra, người họ Bạch trông thấy nói như than thở:
 
-  Ta thật vô dụng khiến các ngươi phải vất vả lo lắng, cái thân tàn này còn sống ngày nào là còn còn làm liên lụy đến người khác!
 
Hàn Bán Thông lên tiếng:
 
-  Bạch tiền bối đừng nói thế, bọn hậu bối tiểu sinh có may mắn được ở gần tiền bối nghe lời dạy bảo hàng ngày lấy làm mãn nguyện lắm, Bạch tiền bối cứ yên tâm đi!
 
Người họ Bạch đưa tay lấy chén cơm Bành Đại Hổ đưa cho nói tiếp:
 
-  Tuyệt Hồn Đao Bạch Kiếm Bình ta một đời ngang dọc không ngờ cuối đời phải lâm vào cảnh này, thế mới biết thân tại giang hồ không việc gì có thể nói trước được cả!
 
Bành Đại Hổ và Hàn Bán Thông hai người tranh thủ ngồi ăn, không để ý đến câu than thở ấy.
 
Bạch Kiếm Bình nguyên là sư đệ của tiền chưởng môn nhân phái Côn Luân Mạc Thanh Thế, năm xưa hai huynh đệ cùng nhau truy tìm Càn Khôn Lục Quái, Mạc Thanh Thế thì đã chết còn Bạch Kiếm Bình thì mất tích luôn dạo ấy nguyên nhân vì sao thì chưa bao giờ Bạch Kiếm Bình nói ra. Cách đây hơn nữa năm trong một đêm mưa gió bão bùng Bành Đại Hổ và Hán Bán Thông đang ngủ trong toà miếu hoang này thì thấy Bạch Kiếm Bình lết vào trú ẩn, lúc đầu Bành Đại Hổ muốn kiếm chuyện sinh sự nhưng Hàn Bán Thông thấy hai chân của ông ta bị liệt, bệnh lại tái phát tình cảnh rất thê thảm nên cản lại.
 
Tuyệt Hồn Đao Bạch Kiếm Bình tuy bị liệt hai chân và thỉnh thoảng nội thương trong người tái phát nhưng võ công vẫn còn nguyên vẹn, kiến thức và kinh nghiệm giang hồ của ông rất phong phú. Ở chung với nhau một thời gian ngắn nhận thấy Bành Đại Hổ và Hàn Bán Thông tuy khó khăn nhưng tâm địa khá tốt nên Bạch Kiếm Bình cởi mở tâm tình rất nhiều, thấy Bành Đại Hổ cũng sử dụng đao nên ông thường chỉ vẽ cho về đao pháp vì thế Bành Đại Hổ thường gọi ông là Bạch sư phụ.
 
Võ công Bạch Kiếm Bình rất cao, phái Côn Luân tuy chuyên sử dụng kiếm nhưng đao pháp không phải là tầm thường. Tuyệt Hồn Đao mà Bạch Kiếm Bình vang danh thiên hạ là do ông chế tác dựa trên nền tảng của sự biến hoá vòng Bát Quái và môn Lưỡng Nghi Kiếm pháp nổi tiếng của phái Côn Luân. Bành Đại Hổ được ông chỉ bảo tận tâm nên tiến bộ rất nhiều.
 
Cả ba ăn xong, Bành Đại Hổ đứng dậy nói:
 
-  Hai người ở nhà, ta ra ngoài kiếm coi có việc gì không?
 
Hàn Bán Thông hôm nay đã sử dụng hết ba quẻ của mình để kiếm tiền nên buổi chiều rảnh rỗi không biết làm gì nói:
 
-  Đệ đi theo huynh cho vui, có gì cùng phụ một tay!
 
Tuyệt Hồn Đao Bạch Kiếm Bình từ từ nằm xuống ổ rơm nói:
 
-  Ừ hai ngươi đi chung đi, ta nằm một mình không sao đâu.
 
Bành Đại Hổ cùng Hàn Bán Thông kéo nhau ra ngoài ngược trở lại nơi góc chợ. Trên đường ngang qua Lệ Thanh Hồng Kỹ Viện chợt Bành Đại Hổ nắm tay áo Hàn Bán Thông đẩy anh thầy đồ vào con hẻm gần đó, bản thân hắn cũng nhào theo luôn. Hàn Bán Thông chưa hiểu sự việc gì ngơ ngác hỏi:
 
-  Chuyện gì vậy Bành đại ca?
 
Bành Đại Hổ nghiến răng trợn mắt chỉ qua khoảng trống nhỏ nhìn qua bên kia đường nói:
 
-  Thằng phản tặc xuất hiện rồi kìa!
 
Nhìn theo ngón tay của Bành Đại Hổ, Hàn Bán Thông nhìn thấy trước cổng ra vào Lệ Thanh Hồng Kỹ Viện tên Nguyễn Bá Linh cùng hai người đàn ông lạ đang đứng trước cửa đưa đẩy cùng mấy kỹ nữ một hồi rồi mới bước vào trong. Bành Đại Hổ nói với Hàn Bán Thông:
 
-  Ngươi đứng đây đợi ta chạy về lấy thanh Quỷ đầu đao, bây giờ mà không giết được thằng chó này Bành Đại Hổ còn mặt mũi nào gặp những anh em đã chết ở Loạn Thạch Sơn nữa!
 
Hàn Bán Thông cố cản:
 
-  Võ công Nguyễn Bá Linh cao cường lắm, Bành đại ca chưa phải là đối thủ của hắn đâu, hay hai ta cùng về bàn bạc với Bạch tiền bối thử xem sao!
 
Bành Đại Hổ từ khi gặp được Triệu Trung tính khí hắn đã thay đổi được khá nhiều, hơn nữa trong thời gian gần đây phải chấp nhận cuộc sống ẩn nhẫn khiền hắn trở nên thận trọng hơn trước. Bành Đại Hổ gật đầu, cả hai cùng biến vào một con hẻm khác đi về lại ngôi miếu hoang.
 
*
* *
 
-  Rượu là một thứ nước uống đặc biệt mà tạo hóa đã ban cho con người, không có rượu con người vẫn sống khỏe nhưng tốt nhất là phải có vì thiếu rượu thì cuộc đời này mới vô vị làm sao, uống đi các huynh đài!
 
Nguyễn Bá Linh đang ngồi trong Lệ Thanh Hồng Kỹ viện xung quanh có mấy em kỹ nữ bu quanh nhìn người thanh niên mặt trắng ngồi cùng bàn nói vậy liền cười đáp lại:
 
-  Trình huynh đệ tửu lượng thật là ghê ghớm, uống từ chiều đến giờ mà vẫn chưa thấy say, nhưng theo Bá Linh ta có rượu mà thiếu gái thì cuộc đời này còn tệ hơn là địa ngục-  Nhìn sang mấy ả mày ngài đang ngồi bên cạnh Nguyễn Bá Linh hỏi giọng sàm sở - Ta nói thế có phải không các người đẹp?
 
Bọn kỹ nữ cười rú lên có vẻ khoái trá, nàng ngồi sát cạnh Nguyễn Bá Linh đưa đẩy:
 
-  Công tử nói chuyện kỳ quá làm người ta thẹn muốn chết được đi à!
 
Ngồi chung bàn tiệc còn một thanh niên nữa, đám kỹ nữ dường như rất nể sợ người này, trên thân hình mập như con heo của hắn đã có hai nàng đang ngồi trên bắp đùi hầu rượu. Bàn tay hắn dường như không ngại ngùng trước ánh mắt xung quanh, hắn cứ thoải mái sờ soạn các chỗ kín của hai nàng kỹ nữ ngồi chung, khiến cả hai cứ trân mình ra chịu đựng, gã này nghe nàng thiếu nữ ngồi chung với Nguyễn Bá Linh nói vậy liền quay mặt ra trợn nàng kia nói:
 
-  Đã vào đến đây rồi mà còn giở giọng gái nhà lành thật là bực mình. Ngươi qua bên đây ngồi với ta này!
 
Nàng kỹ nữ kia hoảng hốt cúi gằm mặt xuống, Nguyễn Bá Linh ra vẻ thương hoa tiếc ngọc nói vớt:
 
-  Cao công tử bớt nóng, nàng Tiểu Hoa chỉ đùa với tại hạ một chút thôi mà!
 
Gã Cao công tử nghe Nguyễn Bá Linh nói không làm khó dễ nàng kia nữa, thanh niên họ Trình đứng dậy tay xách thêm bầu rượu nói:
 
-  Nguyễn huynh cùng Cao huynh cứ vui vẽ Trình Bằng Phi xin cáo từ trước!
 
Gã họ Cao xem chừng mất hứng trừng mắt nhìn mấy nàng ngồi chung với Trình Bằng Phi quát:
 
-  Các ngươi phục vụ bằng hữu của ta như vậy sao?
 
Thấy thái độ của Cao công tử mấy nàng hoảng hốt đứng lên níu áo Trình Bằng Phi năn nỉ:
 
-  Trình công tử làm ơn ngồi xuống lại giùm, không khéo Cao công tử giết bọn này chết mất!
 
Trình Bằng Phi quan sát thất gã họ Cao đã say chưa biết phải làm sao thì mụ Tú bà phụ trách quản lý Lệ Thanh Hồng mà các kỹ nữ thường gọi là Hồng má mì nghe ồn ào chạy đến giả lả:
 
-  Các con sao không mau phục vụ Trình công tử đi!
 
Quay sang gã họ Cao mụ nói tiếp:
 
-  Cao công tử có gì căn dặn nữa không?
 
Gã họ Cao lớn tiếng:
 
-  Kiếm ngay cho Trình công tử một nàng đẹp nhất Lệ Thanh Hồng này, đừng nói là không có đấy!
 
Hồng má mì vừa cười lấy lòng vừa nói:
 
-  Chẳng phải bao nhiêu nàng đẹp nhất ở Lệ Thanh Hồng này đã đến phục vụ Cao công tử rồi đó sao?
 
Gã họ Cao cáu gắt:
 
-  Còn con nhỏ Trân Trân gì đó ta nghe mới về đây đâu sao không thấy?
 
Hồng má mì cười toe toét hơn:
 
-  Cao công tử quả là không có chuyện gì qua mắt công tử được hết, nhưng tiếc quá hiện giờ em Trân Trân đang phục vụ các vị đại quan nhân ở phòng bên nên không thể sang đây được, chắc phải đợi hôm khác, mong Cao tử thông cảm!
 
Gã họ Cao thuận tay cầm bầu rượu trên bàn đập xuống đất, đứng dậy nói:
 
-  Cao gia ta giàu nhất thành Đại Lý này, chuyện đó ai cũng biết, chỉ có một ả tiện tì mà mụ không lo được thì còn làm gì nữa. Bây giờ hoặc là có con nhỏ đó ở đây hoặc là ta đốt cái kỹ viện này, mụ chọn cái nào?
 
Hồng má mì hoảng hốt níu tay họ Cao nói:
 
-  Xin công tử bớt giận, chuyện gì công tử ra lệnh mụ này cũng làm được cả, nhưng chuyện này thì khó quá. Các vị đại quan nhân kia không dễ chọc đâu, xin công tử hiểu cho!
 
Thấy thái độ cuống quít của mụ tú bà, gã Cao công tử không nói gì gạt phăng mụ qua một bên xâm xâm đi kiếm gian phòng có nàng tên Trân Trân đang tiếp khách. Nguyễn Bá Linh nghe nói có gái đẹp mắt hắn như sáng lên cũng bước đi theo, Trình Bằng Phi có vẻ không quan tâm nhưng không thể làm ngơ nên bước sau cùng đưa mắt nhìn là chính.
 
Cửa phòng có nàng Trân Trân ngồi bật mở, Cao công tử đưa đôi mắt ti hí hằn học nhìn vào bất giác hắn như tỉnh rượu toan quay người nhưng không kịp, một giọng nói như tiếng chuông rống từ bên trong cất lên:
 
-  Đã mở cửa sao không vào hay đợi ta mời!
 
Nguyễn Bá Linh thấy Cao công tử đột nhiên khí thế xìu xuống, hắn đoán ngay nhân vật ngồi bên trong hẳn rất uy danh, đã trót phải trét Nguyễn Bá Linh cũng muốn xem nhân vật đó là ai liền đẩy gã họ Cao qua một bên tiến vào chấp tay chào nói:
 
-  Bọn tại hạ đi tìm người bạn, không ngờ mạo phạm đến tôn giá, xin thứ lỗi!
 
Một giọng đàn ông khác như đùa giỡn cất lên đáp lại Nguyễn Bá linh:
 
-  Vào đây chỉ tìm gái chứ tìm bạn gì?
 
Nguyễn Bá Linh nhìn lại thì ra đó là Phàn Tiếp đang ngồi chung bàn với y là một người Mông Cổ ăn mặc ra dáng dũng sĩ. Nhìn người ấy kẻ yếu bóng vía tất hoảng sợ mà chết giấc. Mắt xếch, miệng rộng mặt đầy vết sẹo, hàm râu tua tủa tô điểm thêm vẻ mặt của kẻ sát nhân không ghớm tay, người ấy ngồi trên ghế cao hơn Phàn Tiếp với những người khác một cái đầu. Bên dưới một người ngồi lọt thỏm như cố thu thân hình lại, Nguyễn Bá Linh không khó để nhận ra đó là cha của gã họ Cao là Cao Tằng.
 
 Nguyễn Bá Linh thừa biết đám tướng tá quan lại nhà Nguyên cũng như bản thân hắn thường lấy uy quyền để bắt bọn nhà giàu như nhà Cao gia phải tiếp đãi những khoảng chè chén như thế này và Bá Linh tin chắc là Phàn Tiếp muốn lấy lòng người Mông Cổ kia nên mới bắt Cao Tằng đến đây. Nguyễn Bá Linh cố ý đưa mắt tìm người đẹp nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng hồng nào cả chỉ có mấy người hầu gái bưng rượu và thức ăn lên thôi. Người Mông Cổ kia đưa đôi mắt xếch nhìn Phàn Tiếp hỏi:
 
-  Hắn là người quen của ngươi?
 
Phàn Tiếp cung kính trả lời:
 
-  Vâng, và cũng là người nhà của Vân Nam Vương!
 
Người Mông Cổ gật đầu nói tiếp:
 
-  Đã là người một nhà thì ngồi chung đi!
 
Phàn Tiếp quay sang Nguyễn Bá Linh nói:
 
-  Ô Mã Nhi tướng quân đã cho phép ngươi ngồi rồi đấy, sao không mau tạ ơn đi!
 
Nguyễn Bá Linh nghe Phàn Tiếp bảo “tạ ơn” thì lấy làm khó chịu nhưng cái tên Ô Mã Nhi quá lừng lẫy kia khiến con người cao ngạo như hắn không tự chủ được Nguyễn Bá Linh hạ giọng:
 
-  Bá Linh đa tạ tướng quân, bên ngoài cón có một người đi chung nữa là Trình Bằng Phi tướng quân cũng phục vụ dưới tay thái tử điện hạ không biết có nên mới hắn vào không?
 
Ô Mã Nhi nghe nói giương đôi mắt xếch lên cười ngạo nghễ:
 
-  Bọn tướng Trung Nguyên các ngươi ăn no chui đầu vào đây không còn sức khỏe đâu nữa mà phục vụ cho Nguyên triều chúng ta, thật là hết nói!
 
Phàn Tiếp nhanh miệng nói lấp:
 
-  Chỉ thỉnh thoảng đến mấy chỗ này thôi, mong tướng quân đừng trách!
 
Tiếng cười Ô Mã Nhi như muốn dỡ tung mái ngói lên, Cao Tằng ngồi bên run cầm cập, còn gã Cao công tử con hắn đã biến mất tự lúc nào. Một tiếng cười khảy bên ngoài nói vọng vô đáp lại lời Ô Mã Nhi:
 
-  Tướng quân cũng đã chui đầu vào đây rồi đấy, cái này gọi là cá bè một lứa thôi trách nhau làm chi!
 
Ô Mã Nhi gầm lên:
 
-  Thằng nào láo thế?
 
Trước cửa phòng đã thấy Trình Bằng Phi xách bầu rượu đi vào nói:
 
-  Tiểu tướng họ Trình tên Bằng Phi có tên họ đàng hoàng chứ không phải kẻ vô danh đầu đường xó chợ. Mà quên nữa ở đây là kỹ viện vào thì vui chơi thôi hà tất phải xưng danh tính làm gì!
 
Bước đi chệnh choạng, Trình Bằng Phi đẩy bầu rượu đến trước mặt Ô Mã Nhi nói:
 
-  Trình Bằng Phi mời tướng quân một chén vậy!
 
Thấy thái độ khiêu khích rõ ràng của Trình Bằng Phi, Phàn Tiếp hoảng hốt toan ngăn lại nhưng đã không kịp. Ô Mã Nhi nổi giận hất tay một cái nguyên thân hình Trình Bằng Phi như diều đứt dây bắn vào vách kỹ viện đổ nguyên bức tường lọt qua phòng bên cạnh. Điều này quá sức tưởng tượng của Nguyễn Bá Linh và Phàn Tiếp, dù cả hai từng được nghe qua người dũng sĩ của miền ngoại Mông này rất nhiều nhưng chỉ một cái tát hời hợt mà khiến một võ tướng như Trình Bằng Phi văng xa như thế thì quả là không thể nghĩ đến được.
 
Mụ Hồng tú bà cùng những người trong quán nghe tiếng vách sập ồn ào nhưng không dám xen vào chỉ làm lơ đứng ở xa đợi nghe sai bảo. Từ trong đám gạch đá đổ vụn thân hình Trình Bằng Phi vụt thẳng dậy không nhanh không chậm bầu rượu trên tay vẫn đưa đến trước mặt Ô Mã Nhi nói:
 
-  Một chén rượu chắc tướng quân không từ chối chứ!
 
Một tiếng ầm nữa vang lên lần này thân hình Trình Bằng Phi phá vỡ tiếp một bức tường văng ra ngoài. Nguyễn Bá Linh ước lượng nếu hắn liên thủ với Trình Bằng Phi vẫn có thể cầm cự được với Ô Mã Nhi nhưng hắn sẽ không bao giờ làm thế. Sự toan tính ấy chỉ thoáng hiện qua nhưng không thoát khỏi ánh mắt của Ô Mã Nhi, giữ nụ cười trên môi Nguyễn Bá Linh cúi mình nói:
 
-  Tướng quân quả là thần lực hơn người khiến Bá Linh này nhất tâm khâm phục!
 
Ô Mã Nhi cười khinh khỉnh chưa kịp đáp lời thì bầu rượu trên tay Trình Bằng Phi lại đẩy đến trước mặt kèm câu nói:
 
-  Tướng quân không quá khó tính để chọn rượu đấy chứ!
 
Đưa đôi mắt xếch nhìn từ trên xuống dưới con người của Trình Bằng Phi như nhìn một cái gì xa lạ lắm, Ô Mã Nhi không chớp mắt, hắn vụt đứng dậy nói:
 
-  Ta uống!
 
Giật cái bầu trên tay Trình Bằng Phi, Ô Mã Nhi ngửa cổ tu ừng ực. Thảy chiếc bầu không còn giọt rượu nào xuống đất Ô Mã Nhi khen:
 
 -  Rượu ngon lắm, đã lâu ta chưa được uống thứ rượu này!
 
Quay sang nhìn Trình Bằng Phi, Ô Mã Nhi tiếp:
 
-  Trình huynh đệ, ngươi hãy cùng ngồi xuống đây với bọn ta uống rượu !
 
Khuôn mặt trầy trụa của Trình Bằng Phi nhìn thẳng vào đôi mắt xếch của Ô Mã Nhi hỏi lại:
 
-  Tiểu tướng có thể ngồi chung bàn được chứ?
 
Ô Mã Nhi gật đầu nhưng lại nói:
 
-  Ở đây chỉ còn dư một cái ghế giành cho đàn ông, phi tướng quân ra không ai có thể ngồi vào chiếc ghế đó được.
 
Nguyễn Bá Linh cảm thấy nhột nhạt trong người, vì Ô Mã Nhi đã nói thế không khác gì đuổi hắn đi. Nhưng vốn biết rành cách “thượng đội hạ đạp” của quan trường, Nguyễn Bá Linh nói vuốt ngay:
 
-  Trình huynh đệ ngồi đi, tại hạ đứng hầu chuyện với quí vị cũng được!
 
Trình Bằng Phi lắc đầu quay sang Cao Tằng nói:
 
-  Phiền Cao lão gia rời gót sang phòng bên, bọn tại hạ tạm mượn cái ghế của lão gia vậy!
 
Cao Tằng như được thoát nạn, lẩy bẩy đứng dậy bước ra ngoài, Ô Mã Nhi không có ý kiến gì như muốn xem thử Trình Bằng Phi ứng xử ra sao. Phàn Tiếp vẫn không buông tha cho Cao Tằng, hắn nói vọng theo:
 
-  Cao lão gia, ngươi kêu thằng con trai ngươi vào đây tiếp rượu với bọn ta!
 
Nguyễn Bá Linh nhìn chiếc ghế trống của Cao Tằng để lại còn ngần ngừ chưa biết có nên ngồi hay không thì Trình Bằng Phi đã ấn hắn xuống, Ô Mã Nhi lên tiếng:
 
-  Chiếc ghế đó không phải của hắn!
 
Trình Bằng phi cười nói:
 
-  Chúng ta đều phục vụ triều đình, tuy chức phận có khác nhau nhưng lý tưởng chung thì không khác, sở dĩ tiểu tướng không phản ứng lại một là biết chắc không phải là đối thủ của tướng quân, hai là không muốn có sự phân biệt giữa người Mông Cổ với người Trung nguyên trong việc hợp tác cùng nhau, vài lời thô thiển mong tướng quân minh xét!
 
Ô Mã Nhi bật cười lớn:
 
-  Nói hay, Trình tướng quân quả có kiến thức khiến ta thật khâm phục, rót rượu ra đi, hôm nay chúng ta sẽ say một bữa để rõ tình thân ái!
 
Phàn Tiếp hơi khó chịu vì hạ cấp của mình lại lấy được lòng của tên tướng nổi tiếng Mông Cổ Ô Mã Nhi nhanh đến thế nhưng ngoài vài câu  ba phải hắn cũng không biết nói gì thêm. Con Cao Tằng là Cao Thái Bảo đã bước vào đứng phía xa chờ nghe lệnh nhưng không ai để ý đến hắn. Phàn Tiếp quay sang một người hầu bàn trong kỹ viện nói:
 
-  Trân Trân cô nương sao lâu đến thế?
 
Người hầu ấy cất tiếng “dạ” trong miệng chạy ra ngoài, Phàn Tiếp nhìn theo nhíu mày trong đầu hắn suy nghĩ chuyện gì đó nhưng vốn tính không quyết đoán Phàn Tiếp bỏ qua luôn. Rượu vừa rót ra, một giọng oanh từ bên phòng trong bước ra cất tiếng thánh thót khiến tất cả đều tập trung vào người ấy:
 
-  Trân Trân đến trễ khiến quí vị phải chờ đợi lâu thật là không phải, xin lượng thứ cho!
 
Từ đằng xa Cao Thái Bảo nhìn không chớp mắt vào khuôn mặt ngọc đang thướt tha bước đến, gã họ Cao vốn ăn tạp nổi tiếng khắp chốn thanh lâu không có loại gái nào hắn chưa đụng đến nhưng người như Trân Trân thì hắn chưa bao giờ nghĩ ra, trong lòng hắn nẩy ra nhiều điều ấm ức vì phát hiện quá trễ.
 
Trình Bằng Phi thì không quan tâm lắm về phụ nữ, viên tướng trẻ này ngoài võ công và rượu không còn thích chuyện gì khác. Phàn Tiếp tuổi tác lớn nhất trong bàn, tuy khoái ăn vụn nhưng là người biết điều, đã có Ô Mã Nhi ở đó hắn không còn cơ hội để gặm cỏ non nên chỉ đưa mắt nhìn.
 
 Nguyễn Bá Linh thì khác, hắn quan sát tinh tế hơn, nhìn đôi lông mày rủ, chiếc mũi thon thả và cái cần cổ trắng ngần của người đẹp kết hợp với dáng đi hắn chắc chắn nàng này vẫn còn là xử nử, một điều hiếm thấy ở chốn phong trần này. Vóc dáng vừa vặn, những đường cong tuyệt mỹ của tạo hóa ban cho phụ nữ đều nổi bật trong chiếc áo lụa vàng tuy kín đáo nhưng đầy gợi cảm của nàng thiếu nữ độ tuổi đôi mươi. Trong đầu Nguyễn Bá Linh phác thảo nhiều kế hoạch để sở hữu cho được thân xác người ngọc nhưng tiếng cười của Ô Mã Nhi đã phá tan giấc mộng của hắn. Ô Mã Nhi cất tiếng nói:
 
-  Quả nhiên là một mỹ nhân, mời ngồi, mời ngồi!
 
Nàng Trân Trân ngồi xuống chiếc ghế đặt gần cạnh Ô Mã Nhi, mùi u hương thoang thoảng toát ra khiến viên mãnh tướng hung thần trên sa trường phải ngây ngất, bàn tay trắng mướt cầm chén rượu đưa cho Ô Mã Nhi nói:
 
-  Rượu đã rót sẵn xin mời tướng quân và mọi người uống đi!
 
Ô Mã Nhi cầm chén rượu nói như bị thôi miên:
 
-  Uống, uống chứ, nào chúng ta cùng uống!
 
Trân Trân mỉm cười nói:
 
-  Trân Trân không uống rượu được, xin tướng quân cùng các vị công tử cứ tự nhiên!
 
Phàn Tiếp hấp háy mắt hỏi:
 
-  Mỹ nhân không uống rượu được vậy có thể múa hát được không?
 
Nàng Trân Trân cười đáp:
 
-  Chút nghề mọn đó tiểu nữ có biết chút ít, xin hát một bài hầu các vị, nếu không vừa tai xin đừng trách!
 
Ô Mã Nhi đã cạn chén nói ngay:
 
-  Không trách, không trách! Mỹ nhân cứ hát đi, kẻ nào xen vô lúc nàng hát ta sẽ cắt lưỡi ngay!
 
Trình Bằng Phi không quan tâm đến lời nói của Ô Mã Nhi chỉ vân vê chén rượu trên tay. Bọn Phàn Tiếp, Nguyễn Bá Linh, Cao Thái Bảo đều lóng tai lắng nghe. Nàng Trân Trân cất tiếng hát:
 
-  “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung,
Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.
Nhược phi quần ngọc sơn đầu hiện,
Hội hướng Dao đài nguyệt hạ phùng.”
 
(Xiêm áo như mây mặt tựa hoa,
Hương nồng bên triện gió xuân qua,
Ví không gặp gỡ đầu non ngọc
Âu cũng đài Dao dưới bóng nga.) 1
 
Tiếng hát của Trân Trân ngân nga vừa dứt, Nguyễn Bá Linh tỏ vẻ hiểu biết nói ngay:
 
-  Bài Thanh Bình Điệu của Trích Tiên Lý Thái Bạch ngoài cô nương ra thiết nghĩ trên đời này không còn ai có thể hát hay đến thế, nhưng Thanh Bình Điệu có đến ba bài không biết cô nương có thể hát hết cho nghe không?
 
Nàng Trân Trân mỉm cười nhẹ nhàng nói:
 
-  Đa tạ công tử có lòng yêu đã quá khen! Trân Trân xin hát bài khác.
 
Trả lời xong Trân Trân lựa nhịp hát tiếp:
 
-  “Yên lung hàn thủy nguyệt lung sa,
Dạ Bạc Tần Hoài cận tửu gia.
Thương nữ bất tri vong quốc hận,
Cách giang do xướng hậu đình hoa”
 
(dịch thơ:
Nước lồng khói tỏa, cát trăng pha, 
Thuyền đỗ sông Hoài cạnh tửu gia. 
Con hát biết chi hờn mất nước, 
Cách sông còn hát Hậu Ðình Hoa.) 2
 
Lần này Nguyễn Bá Linh lại lên tiếng trước:
 
-  Bài “Bạc Tần Hoài” của Đỗ Mục này dường như có mang tâm sự của người đẹp trong lời hát?
 
Nàng Trân Trân mỉm cười đáp:
 
-  Tiện lời mà hát thôi, công tử thật biết nhiều hiểu rộng! Trân Trân xin đa tạ tấm lòng quí vị đã cho Trân Trân ngồi hầu rượu. Bây giờ Trân Trân xin cáo lui để các vị tự nhiên!
 
Ô Mã Nhi thấy người đẹp mới xuất hiện lại đòi trở vào khiến hắn mất hứng nắm tay Trân Trân lại nói:
 
-  Mỹ nhân có thể ngồi chơi cùng bọn ta thêm một tí nữa không?
 
Trân Trân từ từ rút bàn tay nhỏ nhắn của mình khỏi bàn tay hộ pháp của Ô Mã Nhi nói:
 
-  Nếu tướng quân và các vị muốn thì Trân Trân xin chỉ ngồi lại hầu quí vị một lúc nữa thôi, mong đừng phiền lòng!
 
Ô Mã Nhi không quen cách nói bóng gió trăng sao, hắn đặt vấn đề thẳng:
 
-  Ta muốn đêm nay cùng mỹ nhân tâm sự suốt đêm chẳng hay nàng có ý kiến gì không?
 
Bọn Nguyễn Bá Linh và Phàn Tiếp nghe câu nói ấy đều cảm thấy tiếc cho bản thân mình để tên tướng Mông Cổ tranh tiên chiếm người đẹp trước. Nhưng cả hai đều biết thân biết phận nên không dám tỏ ra phản ứng gì. Cao Thái Bảo si mê ngắm người đẹp nãy giờ, cái thân hình núc ních của hắn ngứa ngáy lắm rồi. Trước các ánh mắt đổ dồn về mình nàng Trân Trân mỉm cười trả lời rất tự nhiên:
 
-  Trân Trân vì hoàn cảnh riêng phải nương tựa vào chốn này để sinh sống nhưng trước giờ chỉ bán lời ca tiếng hát chứ không bán thân xin tướng quân lượng thứ! Nếu các vị cần người hầu hạ, Trân Trân sẽ đi kêu cho các vị!
 
Phàn Tiếp cười híp mắt nói:
 
-  Sở dĩ bọn ta không kêu các cô nương khác vào đây tiếp rượu là vì đã có mỹ nhân ở đây. Phượng hoàng đã ra mặt mà xếp gà vào thêm há chẳng là dư thừa lắm sao!
 
Nguyễn Bá Linh nghe câu trả lời của Trân Trân trong bụng mừng rơn, hắn đưa đẩy nói chữ chứng tỏ học vấn của mình:
 
-  Cô nương nói thế không đúng rồi, chúng ta lớn lên ai cũng cần đến việc sinh hoạt ấy cả không trước thì sao thôi, cổ nhân có nói: “Âm dương hoá sinh vạn vật, nam nữ phồn diễn nhân loại” đó là qui luật tự nhiên, nếu đi ngược lại thì hẳn không được rồi!
 
Nét mặt thanh tú của Trân Trân thoáng đỏ lên trước lời nói trắng trợn của Nguyễn Bá Linh, nàng chưa phản ứng gì thì tiếng Ô Mã Nhi đã cất giọng lớn tiếng:
 
-  Rượu đâu, đem lên thêm đi!
 
Rượu, bản thân nó chỉ là một loại thức uống không hơn không kém nhưng khả năng hổ trợ lòng can đảm của một con người hay góp phần tàn phá tính cách của một con người gần như không cách xa nhau mấy. Hung thần sa trường Ô Mã Nhi khi gặp người đẹp đã lỡ “lịch sự” ngay từ đầu, bây giờ chỉ có rượu mới đưa hắn trở về bản tính nguyên thủy. Bản tính cướp phá, chiếm đoạt thoả mãn nhu cầu.
 
Người hầu trong Lệ Thanh Hồng chưa kịp đem rượu lên thì bao nhiêu rượu trên bàn Ô Mã Nhi cùng cả bọn đã nốc sạch. Nàng Trân Trân cảm thấy không an toàn toan đứng lên nhưng bàn tay hộ pháp của Ô Mã Nhi đã choàng sang ôm lấy bờ vai nhỏ bé của nàng. Nguyễn Bá Linh ngồi đối diện nhìn khuôn mặt thú dữ và thân hình quá khổ của Ô Mã Nhi, trong đầu hắn nghĩ đến cảnh hoa vùi liễu dập mà trong lòng thầm tiếc cho nàng Trân Trân, bất giác hắn lớn tiếng kêu:
 
-  Rượu đâu, sao nãy giờ kêu hoài không thấy?
 
Tiếng Hồng tú bà vọng lên từ dưới:
 
-  Đang mang lên, công tử đợi chút!
 
Trân Trân bị Ô Mã Nhi kẹp sát bên nhưng nàng không phản ứng mạnh nụ cười luôn hiển hiện trên khuôn mặt kiều diễm, Trân Trân nói:
 
-  Tướng quân đừng mạnh tay thế, Trân Trân rất sợ!
 
Ô Mã Nhi cười ngất:
 
-  Ta sẽ không làm nàng sợ đâu!
 
Ô Mã Nhi đưa tay phất phất lên trên, các ngọn nến được đốt ra bốn góc để soi sáng đã tắt ngấm hết ba, chỉ còn lại thứ ánh sáng lờ mờ của tội lỗi. Ô Mã Nhi toan bế Trân Trân đi chỗ khác nhưng hắn cố nán lại để tìm cớ giải tán những người ngồi chung. Hai người hầu của Lệ Thanh Hồng đã mang rượu đến bàn, lúc này ai nấy đã ngà ngà men say lại thêm có một mỹ nhân ngồi cùng bàn khiến không ai chú tâm gì đến mọi việc xung quanh.
 
 Cao Thái Bảo thường ngày cơ thể hắn muốn gì là hắn giải quyết ngay, nãy giờ phải đứng hầu đằng xa nhìn người đẹp khiến hắn ngứa ngáy lắm. Thấy một trong hai người hầu đem rượu lên đang bước về phía Nguyễn Bá Linh rót rượu cũng là đứng trước mặt hắn, con lợn lòng không kìm được, Cao Thái Bảo thò tay véo mông nàng hầu ấy một cái. Không bị Ô Mã Nhi phát hiện mà nàng hầu trước mặt cũng không phản ứng gì, Cao Thái Bảo thò tay dài hơn để lần khân thì khuôn mặt hắn trúng nguyên cái cùi chõ cứng như thép của người ấy, Cao Tháo Bảo ôm mặt văng ra sau miệng hô lớn:
 
-  Lại cái, có lại cái trong đây!
 
Nàng hầu ấy thấy có biến đã rút nhanh trong người một thanh trủy thủ sáng quắc đâm Nguyễn Bá Linh liền. Tuy say rượu nhưng Nguyễn Bá Linh cũng nhanh chóng luồn người xuống tránh nhưng không được, nguyên cây trủy thủ chỉ còn phần cán ló ra ở bờ vai của hắn., Phàn Tiếp đã phản ứng nhanh nhảy ra chặn đường thích khách, Trình Bằng Phi cứ gục mặt trên bàn với bầu rượu.
 
 Nhưng như đã tính toán trước, cây nến cuối cùng đã phựt tắt liền ngay sau đó, tiếng vỡ cửa sổ cùng bóng người hầu gái nắm tay nàng hầu đi cùng lao ra. Nguyễn Bá Linh trên vai mang thanh trủy thủ cũng lao ra theo nhưng hắn đã kịp thời nhảy lộn về sau để tránh luồng hàn quang từ vũ khí trên tay người hầu gái ấy quét về sau.
 
Trong bóng tối đôi mắt Ô Mã Nhi rực lửa khi có kẻ dám đương nhiên quấy rối, hắn đứng bật dậy chộp lấy bầu rượu trên bàn ném theo qua cửa sổ. Một tiếng la “ối” vang lên với tiếng loảng xoảng của bầu rượu rơi xuống đất bể, Ô Mã Nhi như bóng ma nhảy vụt ra ngoài nhưng không thấy bóng dáng của hai người hầu vừa rồi đâu cả. Phàn Tiếp cũng nhanh chân bước ra lùng sục nhưng cũng không có kết quả gì. Khi cả hai bước vào trong phòng nến được thắpsáng trở lại nàng Trân Trân đã đi tự lúc nào. Phàn Tiếp thấy khuôn mặt hầm hầm của Ô Mã Nhi vội ấp úng nói:
 
-  Việc này…việc này… phải bắt bọn tú bà ở đây ra truy hỏi mới được!
 
Nhìn Trình Bằng Phi nghẻo đầu trên bàn ngủ, còn Nguyễn Bá Linh thì ôm cánh tay đầy máu, Ô Mã Nhi bực tức hét lớn:
 
-  Thật là một lũ vô dụng!
 




1. Bản dịch Hoài Anh
2. Bản dịch Khương Hữu Dụng
Về Đầu Trang Go down
Vạn Xuân
Biết nhậu
Biết nhậu
Vạn Xuân


Tổng số bài gửi : 191
Points : 244
Thanks : 9
Join date : 26/12/2012

Khoái Hoạt Lâm - Q.2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Khoái Hoạt Lâm - Q.2   Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyThu Nov 06, 2014 9:06 am

Hồi Thứ Hai Mươi
 
Quỷ Cốc Tái Sinh
 
 

Hai người hầu giả gái sau khi đâm Nguyễn Bá Linh xong nhanh chóng dựa vào bóng tối nhảy cửa sổ ra ngoài, chưa đặt chân được xuống đất người có thân hình cao to hơn đã bị trúng nguyên bầu rượu của Ô Mã Nhi, hộc máu kêu lên tức thời. Người giả gái đi cạnh luýnh quýnh đưa thân hình mảnh khảnh của mình vào xốc người kia kiếm đường chạy.
 
Chưa biết lủi vào đâu, một bàn tay từ đằng sau đã đẩy cả hai vào một bụi rậm trong hoa viên Lệ Thanh Hồng gần đó, rồi nhanh chóng xoá dấu vết biến mất. Cả hai người thích khách nằm im trong đấy cho đến lúc trời quá nữa đêm mới dám mò ra kiếm đường trở về. Dìu đến trước một ngôi miếu hoang trong một con hẻm dài ngoằn nghèo người có thân hình mảnh khảnh mới lên tiếng hỏi:
 
-  Bành đại ca bị thương có nặng lắm không?
 
Không có tiếng trả lời chỉ có tiếng ú ớ trong miệng người kia đáp lại. Ra đây là Quỷ Đầu Đao Bành Đại Hổ và Hàn Bán Thông, cả hai hỏi ý kiến Tuyệt Hồn Đao Bạch Kiếm Bình nhận được cái gật đầu liền lên kế hoạch thâm nhập vào Lệ Thanh Hồng giả gái như đã biết.
 
Tuyệt Hồn Đao Bạch Kiếm Bình thấy hai người dìu nhau về lúc trời đã khuya biết đã xảy ra chuyện hiềm vì hai chân ông không cử động được nên vừa thấy mặt là đã hỏi ngay:
 
-  Bành Đại Hổ bị thương rồi à? Không ngờ tên đồ đệ của Càn Khôn Lục Quái lại lợi hại đến vậy, thương thế nặng lắm không?
 
Hàn Bán Thông cố gắng đưa nhẹ thân hình kềnh càng của Bành Đại Hổ nằm sát Bạch Kiếm Bình rồi hổn hển thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong Bạch Kiếm Bình đăm chiêu nói:
 
-  Té ra nội thương của Bành Đại Hổ là do tên dũng sĩ Mông Cổ Ô Mã Nhi đánh. Mười mấy năm nay ta lánh mặt trên chốn giang hồ không ngờ hiện tại lại xuất hiện nhiều thiếu niên giỏi giang như Trình Bằng Phi như vậy. Theo ta đoán nàng Trân Trân gì đó chắc hẳn là do gã họ Trình đó ngầm cứu giúp đấy!
 
Nói xong Bạch Kiếm Bình lại lẩm bẩm trong miệng:
 
-  Trình Bằng Phi chịu đựng hai chưởng của Ô Mã Nhi vẫn không có gì, sao Bành Đại Hổ chỉ trúng có một bình rượu mà lại ra như thế?
 
Hàn Bán Thông vừa mệt vừa buồn ngủ, ngáp liên tục hỏi:
 
-  Vậy bây giờ chúng ta tính sao đây?
 
Bạch Kiếm Bình thở dài:
 
-  Ngươi ngủ đi, có gì sáng mai hẳn tính! Ta đang suy nghĩ xem người giúp hai ngươi trốn thoát là nhân vật nào mà kỳ bí thế?
 
Hàn Bán Thông chỉ đợi vậy liền chui rúc vào xó đánh ngay một giấc. Bạch Kiếm Bình dựa thân hình vào vách miếu đưa tay sờ soạn các huyệt đạo trên người của Bành Đại Hổ xem xét cách trị thương, lão vừa đoán bệnh vừa lẩm bẩm cho đến sáng.
 
Bình minh vừa ló dạng Bạch Kiếm Bình đã kêu Hàn Bán Thông dậy nói:
 
-  Nội thương của Bành Đại Hổ không nghiêm trọng lắm đâu, chẳng qua lâu nay hắn ăn uống thất thường, tâm lý lại không thoải mái nên sức đề kháng của cơ thể hắn rất yếu. Hôm nay ngươi ra chợ nếu có tiền thì bổ cho hắn vài thang thuốc. Ngươi ghi lại toa đi, ta đọc.
 
Hàn Bán Thông nhất nhất nghe theo lời Bạch Kiếm Bình, khi quay ra cửa anh chàng chưa yên tâm quay lại hỏi Bạch Kiếm Bình:
 
-  Lão tiền bối chắc chắn Bành đại ca không có việc gì chứ?
 
Bạch Kiếm Bình gật đầu nói lại Hàn Bán Thông:
 
-  Ngươi cố gắng mua thuốc cho hắn!
 
Hàn Bán Thông ra góc chợ bày hàng ngồi mà tâm trí suy nghĩ đâu đâu. Một mình Bạch Kiếm Bình bệnh, anh chàng đã lo đến quýnh quáng, nay thêm Bành Đại Hổ nữa với ba quẻ bói thì không thể nào chi phí nổi cho một ngày, cũng may từ trước đến giờ những người coi bói ở đây bước ra chưa bao giờ quay lại chửi mắng vì quẻ không linh, uy tín của Hàn Bán Thông vì thế cũng có chút ít không đến nổi phải thất nghiệp. Còn đang suy tính vẩn vơ thì Hàn Bán Thông đã nhận ra nàng tiểu thư xinh đẹp hôm qua cùng người hầu gái đã đi đến. Hàn Bán Thông lên tiếng chào trước:
 
-  Tiểu thư hôm nay đi chợ sớm!
 
Nàng tiểu thư xinh đẹp ghé vào hàng của Hàn Bán Thông cười nói:
 
-  Tiên sinh vẫn nhớ cuộc đánh cá hôm qua đấy chứ?
 
Hàn Bán Thông gật đầu, nàng thiếu nữ ấy nói tiếp:
 
-  Và hôm nay là ngày thứ hai đấy nhé!
 
Hàn Bán Thông nghe nhắc cười khổ đáp:
 
-  Còn những năm ngày nữa, sao tiểu thư lại nóng lòng thế?
 
Nhìn Hàn Bán Thông, nàng tiểu thư cười nói:
 
-  Hôm nay ta mua trọn ba quẻ của tiên sinh!
 
Hàn Bán Thông trợn mắt như không tin hỏi lại:
 
-  Tiểu thư đừng đùa chứ, tiểu sinh hôm nay đang có việc cần tiền xin tiểu thư đừng giỡn như thế?
 
Nàng tiểu thư xinh đẹp nghiêm mặt nói:
 
-  Tiên sinh gieo quẻ đi, ta không đùa đâu!
 
Hàn Bán Thông gải đầu, mặt nhăn nhó nhìn cô nàng nói:
 
-  Tiểu thư đừng cười, tiểu sinh đã lên giá quẻ gấp đôi hàng ngày ấy!
 
Người hầu gái đứng bên nghe Hàn Bán Thông nói, thị tức giận sấn đến nắm cổ áo anh đồ gàn kéo dậy nói như hét:
 
-  Ngươi tính giở trò moi tiền hả?
 
Hàn Bán Thông ấp úng không biết giải thích sao thì nàng thiếu nữ xinh đẹp đã lên tiếng:
 
-  Buông tiên sinh ra đi!
 
Đặt lên chiếc bàn con số tiền đủ ba quẻ bói như Hàn Bán Thông đòi hỏi,  nàng ấy nói:
 
-  Quẻ thứ nhất tiên sinh hãy đoán cho ta xem trong chiếc giỏ nhỏ của a hoàn ta mang theo có vật gì?
 
Nghe câu hỏi bất giác Hàn Bán Thông ngớ ngẩn vì lâu nay chưa ai bỏ ra một số tiền như vậy để đi hỏi những chuyện vớ vẫn nhưng anh chàng nghĩ lại trước mắt có tiền là được nên tính gieo quẻ liền. Nàng thiếu nữ chăm chú nghe Hàn Bán Thông phán quẻ, nhưng không thấy anh đồ gàn rút các đồng xu ra như hôm trước mà chỉ lẩm nhẩm trong miệng rồi nói ra:
 
-  Căn cứ theo thời gian và lời nói của tiểu thư, tiểu sinh đoán trong giỏ của tiểu thư có một vật tròn không tròn, trắng không trắng. Vật đó bọc bên trong có thịt, có gia vị và bị khuyết một mảng!
 
Người hầu gái đứng bên cạnh sốt ruột hỏi:
 
-  Cái gì thì ngươi nói đại ra đi, nói lòng vòng như thế ai biết là vật gì?
 
Hàn Bán Thông nhìn thẳng vào mắt cô nàng tiểu thư nói:
 
-  Đó là một cái bánh bao nhân thịt!
 
Nghe Hàn Bán Thông nói, nàng tiểu thư xinh đẹp nhảy cẩng lên reo:
 
-  Tiên sinh quả thật là tài tình, đã đoán được chính xác là bánh bao rồi còn biết luôn nó bị khuyết một miếng, chuyện này lần đầu tiên bổn cô nương mới nhìn thấy đấy!
 
Hàn Bán Thông nhìn cái bánh bao trên tay người hầu gái, thật thà nói:
 
-  Thật ra tiểu sinh chỉ đoán ra cái bánh bao mà thôi, nhưng từ hàng bánh bao đến đây chỉ có qua một khúc cua nhất định tiểu thư không thể nào ăn hết ngay được, vả lại khóe răng tiểu thư khi cười có dính một ít bột thì tất nhiên tiểu thư mới vừa cắn vì thế tiểu sinh mới đoán ra!
 
Nàng tiểu thư phì cười trước câu giải đoán chính xác ấy, Hàn Bán Thông ngồi đợi yêu cầu thứ hai của nàng ta nhưng nàng ấy lại nói:
 
-  Qua chuyện này bổn cô nương có phần tin tiên sinh rồi đấy, số tiền còn lại coi như ta biếu tiên sinh vậy!
 
Thấy hai người bước ra, Hàn Bán Thông hoảng hốt gọi:
 
-  Còn hai quẻ nữa sao cô nương không xem luôn!
 
Nàng thiếu nữ xinh đẹp quay lại cười nói:
 
-  Coi như ta mua hy vọng đi, nhưng tiên sinh hãy nhớ một khi mà chuyện không xảy ra như những lời tiên sinh nói thì đừng trách bổn cô nương đấy!
 
Hàn Bán Thông nói mấy lời cảm tạ, bỏ số tiền vào túi anh chàng lẩm bẩm:
 
-  May quá, hôm nay có số tiền lớn lại còn nguyên ba quẻ, vậy mình phải đi mua thuốc cho Bành đại ca mới được, ba quẻ còn lại buổi chiều sẽ kiếm thêm!
 
Dọn dẹp nhanh chóng, anh đồ gàn tất tả chạy đi mua thuốc và thức ăn về cho hai người đang đợi ở ngôi miếu hoang. Bạch Kiếm Bình ngạc nhiên khi thấy Hàn Bán Thông về sớm hơn mọi khi lại mua rất nhiều đồ nhưng biết tính Hàn Bán Thông thật thà không bao giờ làm chuyện xằng bậy nên ông không hỏi mà chi tập trung chỉ cách sắc thuốc trị bệnh cho Bành Đại Hổ.
 
Năm ngày trôi qua nhanh chóng, Bành Đại Hổ đã bình phục lại nhưng vẫn còn yếu lắm. Trong những ngày nằm dưỡng thương, Bành Đại Hổ mới cảm giác được con người rất nhỏ bé và yếu đuối trước những qui luật của tự nhiên. Ngày trước với sức vóc của hắn tuy không là gì so với các cao thủ võ lâm nhưng đối với những người bình thường thì hắn cũng đáng được coi là dễ sợ. Và những lúc đó Bành Đại Hổ không coi Trời Đất là gì cả, trong đầu hắn luôn suy nghĩ “cùng lắm là chết, mà chết là hết chứ không có gì đáng bận tâm”.
 
 Sau mấy ngày nằm la liệt, đến cầm chén cháo húp cũng không nên thân khiến Bành Đại Hổ mới lờ mờ hiểu ra nhiều điều, và hắn cảm thấy trên đời còn nhiều chuyện đáng sợ hơn cái chết. Cũng may trong thời gian nằm bệnh còn có Bạch Kiếm Bình nằm bên cạnh, nhận thấy Bành Đại Hổ không có võ công cơ bản nên ông mới quyết định sẽ chính thức chỉ dạy nhiệt tình từng bước một chứ không chỉ qua loa như trước.
 
Bành Đại Hổ thấy Hàn Bán Thông vất vả chạy lo cho từng người trong lòng hắn cảm thấy rất ái ngại, tuy còn khá mệt nhưng hắn vẫn quyết định cùng đi với Hàn Bán Thông ra chợ kiếm tiền. Cả hai chưa đến nơi, từ xa đã trông thấy nàng tiểu thư xinh đẹp đứng đợi. Nhớ ra hôm nay là ngày cuối của cuộc đánh cá, Bành Đại Hổ lo ngại hỏi Hàn Bán Thông:
 
-  Ngươi có chắc là sẽ thắng cuộc đánh cá này không đó, có chuyện lôi thôi gì xảy ra trong thời gian này ta nghĩ không tốt lắm đâu!
 
Hàn Bán Thông nói:
 
-  Tất cả do số trời thôi đại ca! Tiểu đệ chỉ mong bọn Phàn Tiếp, Nguyễn Bá Linh, đêm hôm đó đừng nhận ra chân diện của đại ca thì tốt hơn!
 
Bành Đại Hổ tách ra đi hướng khác nói với Hàn Bán Thông:
 
-  Ta không tiện ra mặt, ngươi đến đó trước đi!
 
Hàn Bán Thông gật đầu bước nhanh đến chỗ của mình, nàng tiểu thư vừa trông thấy đã reo lên:
 
-  Ta đợi đã lâu, chỉ sợ tiên sinh trốn luôn rồi chứ!
 
Hàn Bán Thông dọn hàng ra, đưa ghế mời cô nàng tiểu thư ngồi xuống, rồi từ tốn nói:
 
-  Tiểu sinh chưa gian dối ai cái gì từ xưa đến nay vì thế sẽ không bao giờ trốn đâu, cho dù những đồng xu có đánh lừa tiểu sinh đi chăng nữa thì tiểu sinh vẫn đến, tiểu thư hiểu cho!
 
Nàng tiểu thư chưa nói gì thì người hầu gái đã lên tiếng:
 
-  Hiểu thì sao mà không hiểu thì sao? Hôm nay nếu quẻ của ngươi không linh nghiệm cho dù có mọc cánh ngươi cũng không bay khỏi được thành Đại Lý này đâu, liệu hồn đó!
 
Hàn Bán Thông đưa đôi mắt ươn ướt nhìn xung quanh, anh đồ gàn cảm giác có nhiều ánh mặt lạnh lùng nhìn mình soi mói. Hàn Bán Thông đoán đó là những người hầu cận của nàng tiểu thư được điều đến để canh gác tuy vậy anh chàng vẫn không tỏ vẻ gì ra mặt. Đợi đến gần giữa trưa nàng tiểu thư nghiêm mặt nhìn Hàn Bán Thông nói:
 
-  Bổn cô nương cảm thấy tiên sinh nên bói cho mình quẻ cuối cùng rồi đấy!
 
Hôm trước cô nàng đánh cược cũng vào thời điểm này, cho nên chỉ cần mặt trời đứng bóng là nàng ta thắng. Nghe người đẹp nói vậy, Hàn Bán Thông vẫn không phản ứng gì, khuôn mặt ngây ngô cố hữu vẫn nhìn đăm đăm về phía trước. Bóng nắng của chiếc bảng bằng vải sắp trùng với với thân cây người hầu gái của nàng tiểu thư xinh đẹp cười khẩy nhìn Hàn Bán Thông nói:
 
-  Ngươi còn gì trăn trối lại không?
 
Hàn Bán Thông lắc đầu, nàng tiểu thư kia hình như chưa muốn thắng cuộc, nhìn dòng người qua lại tấp nập bất giác thở dài nói:
 
-  Đợi thêm một lát nữa cũng không sao!
 
Hàn Bán Thông đứng dậy nói:
 
-  May mắn có cơ hội diện kiến tiểu thư và được giúp đở nhiều đã lâu nhưng tiểu sinh vẫn chưa biết quí danh, tiểu thư có thể nói cho tiểu sinh được rõ không ạ!
 
Đang nhìn theo một người đeo mặt nạ con nít sặc sỡ chạy ngang qua, nghe Hàn Bán Thông hỏi khuôn mặt nàng tiểu thư đanh lại, đôi mắt hồ thu quắc lên nhìn anh đồ gàn nói:
 
-  Bổn cô nương cho ngươi biết cũng không thành vấn đề, chỉ tiếc là nghe xong thì ngươi phải chết rồi!
 
Nàng tiểu thư đứng dậy đưa mắt nhìn người hầu gái ra hiệu rồi quay lại nói tiếp:
 
-  Bổn cô nương họ Hoàng tên Bích Vân, ngươi yên lòng nhắm mắt rồi chứ! Thật ra thấy ngươi chết ta cũng chẳng vui gì nhưng bình sinh ta ghét nhất bị người khác lừa, phải vậy thôi!
 
Người hầu gái phất tay, bên kia đường một người ăn mặc theo lối khách giang hồ từ từ bước qua cúi đầu chờ nghe lệnh, nàng tiểu thư Hoàng Bích Vân lạnh lùng phán:
 
-  Thạch Cửu huynh đưa gã thầy bói này ra ngoài thành chém chết hắn lấy đầu về cho ta, đừng làm kinh động mọi người!
 
Người tên Thạch Cửu “dạ” một tiếng sấn vào xốc cổ áo Hàn Bán Thông toan kéo đi thì một tiếng quát lớn ngăn lại:
 
-  Khoan đã, các vị không được tự tiện bắt người như thế!
 
Hoàng Bích Vân quay lại nhìn người vừa quát tháo, nhếch mép nói:
 
-  Ra các hạ là Bành Đại Thử, hôm nay trông xanh xao như vậy chắc hắn dạo này thường xuyên chui rúc dưới cống, các hạ ra mặt có việc gì muốn nói?
 
Người vừa lên tiếng ngăn lại là Bành Đại Hổ đáp lại lời nàng tiểu thư:
 
-  Ta lại Đại Hổ chứ không phải Đại Thử, tiểu cô nương nhớ lầm rồi! Cuộc đánh cược giữa hai người vẫn chưa xong vì biết đâu người tiểu cô nương muốn gặp đã đến rồi nhưng tiểu cô nương vì không tập trung chú ý nên không thấy rồi kiếm chuyện với Hàn huynh đệ? Như vậy thật là không công bằng!
 
Thạch Cửu nghe Bành Đại Hổ mở miệng cứ kêu Hoàng Bích Vân là “tiểu cô nương”, hắn buông tay ra tát vào mặt Quỷ Đầu Đao hai cái liền kém với lời hăm dọa:
 
-  Họ Bành kia, ngươi còn mở miệng nói linh tinh thì đừng trách ta!
 
Bành Đại Hổ bệnh mới dậy không thể tránh hai cái tát như trời giáng ấy, máu mũi hắn chảy ròng ròng, tuy vậy hắn vẫn đưa tay giữ Hàn Bán Thông lại nói tiếp:
 
-  Hoàng cô nương có thể cho biết người cô nương cần tìm là ai không, biết đâu bọn ta có thể nhận ra người đó!
 
Người đi đường thấy có chuyện xô xát hiếu kì bu lại xem khá đông, Thạch Cửu quay mặt ra nạt lớn:
 
-  Có chuyện gì đâu mà xem, biến hết cả đi!
 
Đám đông nhìn khuôn mặt ngời ngời sát khí của Thạch Cửu tảng hết cả ra tuy vậy vẫn còn một số người tò mò đứng đằng xa tiếp tục quan sát. Hàn Bán Thông nhìn Bành Đại Hổ nói:
 
-  Bành đại ca đừng lo, tiểu đệ sẽ không sao đâu!
 
Quay sang Hoàng Bích Vân anh chàng đồ gàn nói tiếp:
 
-  Nếu các đồng xu đã đánh lừa tiểu sinh thì mọi chuyện tiểu thư muốn xử lí như thế nào tiểu sinh cũng chấp nhận chịu không một lời oán thán!
 
Nàng Hoàng Bích Vân cười khảy:
 
-  Đến giờ này còn giở giọng quân tử ra nói chuyện. Được, bổn cô nương cũng đang muốn nhìn xem trước lúc chết khuôn mặt lừa đảo của ngươi trông giống cái gì!
 
Dứt lời Hoàng Bích Vân bước đi liền, Thạch Cửu lôi xệch Hàn Bán Thông đi theo. Bành Đại Hổ nhào tới cố níu lại nhưng bị Thạch Cửu đá một cái văng ra sau, Quỷ đầu đao lồm cồm bò dậy nghiến răng chạy theo. Nàng Hoàng Bích Vân bước sang bên kia đường đã có một chiếc xe ngựa nằm đó đợi sẵn, nàng cùng người hầu gái và Thạch Cửu bước lên ra lệnh cho xe chạy thẳng.
 
Tội nghiệp Bành Đại Hổ, hắn thấy Hàn Bán Thông bị bắt trong lòng bấn loạn vô cùng, hắn lấy hơi cố sức chạy theo chiếc xe chở anh đồ gàn. Cũng may đường đi nước bước ở thành Đại Lý Bành Đại Hổ rất rành, tuy bị chiếc xe ngựa bỏ khá xa nhiều lần nhưng vẫn đoán được hướng ra khỏi thành để chạy theo đường tắt và luôn đuổi thấy kịp. Vừa rượt theo Bành Đại Hổ vừa lo lắng trong lòng Thạch Cửu sẽ giết chết Hàn Bán Thông ngay trên xe nên hắn cắn răng quên cả sự mệt mỏi của thân thể chưa hết bệnh mà đâm đầu chạy miết.
 
Chiếc xe ngựa dừng lại ở một bãi đất trống ngoài thành, Thạch Cửu lôi Hàn Bán Thông ra ngoài, nàng Hoàng Bích Vân vẫn ngồi trên xe đưa mắt nhìn xuống dưới nói:
 
-  Gã thầy bói lừa đảo kia, ngươi còn gì muốn nói nữa không?
 
Lúc này Bành Đại Hổ cũng sắp chạy tới nhưng hai chân hắn đứng không còn vững nữa hắn vừa chạy vừa té trông rất thảm hại, trên tay hắn đã có con dao chặt thịt của ai đó mà trên đường tiện tay hắn quơ lấy. Hàn Bán Thông đưa đôi mắt ươn ướt nhìn về phía chân trời xa xa rồi quay lại nói:
 
-  Nếu tiểu thư cho phép, tiểu sinh muốn nói vài lời với Bành đại ca trước khi chết vậy!
 
Nàng Hoàng Bích Vân nhếch mép nói với Thạch Cửu:
 
-  Hắn nói xong Thạch Cửu huynh chém quách cho ta!
 
Bành Đại Hổ chồm đến được chỗ Hàn Bán Thông hai chân hắn đã khuỵu xuống, con dao trên tay quẩy quẩy đến ruồi cũng không bay được, Thạch Cửu cười mỉa đá vào tay Bành Đại Hổ khiến con dao bay tít  ra xa. Hàn Bán Thông đở Bành Đại Hổ dậy nói:
 
-  Không ngờ số mệnh của tiểu đệ lại đoản thế, Bành đại ca bệnh mới dậy phải chạy bộ một đoạn đường dài như thế chắc hẳn đuối lắm!
 
Bành Đại Hổ nghe Hàn Bán Thông nói bất giác không ngăn được nước mắt hắn vừa mếu vừa nói:
 
-  Đến lúc này Hàn huynh vẫn nghĩ cho ta mà không nghĩ gì đến bản thân mình cả thật khiến cho ta hổ thẹn, bấy lâu nay ta ỷ vào sức vóc mà bắt nạt Hàn huynh thế mà huynh vẫn không giận ta. Bành Đại Hổ này quyết bỏ tính mạng chứ không thể để Hàn huynh chết được!
 
Bành Đại Hổ toan chồm đến ăn thua đủ với Thạch Cửu nhưng Hàn Bán Thông đã ghì lại nắm chặt tay Bành Đại Hổ nói:
 
 -  Vô ích thôi Bành đại ca, nếu chuyện đã vậy thì cũng sẽ như vậy mà thôi. Tiểu đệ chết rồi, Bành đại ca có gặp A Đông thì nhắn là tiểu đệ rất nhớ và đã ở đây đợi hắn đã lâu!
 
Đẩy Bành Đại Hổ ra, quay sang Thạch Cửu, Hàn Bán Thông cất giọng thanh thản nói:
 
-  Thạch huynh cứ ra tay đi!
 
Nàng Hoàng Bích Vân ngồi trên xe quay mặt đi không muốn nghe chuyện riêng của Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ chợt loáng thoáng bên tai hai chữ “A Đông”, nàng ta quay lại cất tiếng nói lớn:
 
- Thạch Cửu huynh chậm đã!
 
Nhưng đã không kịp, thanh kiếm trên tay Thạch Cửu như con mãng xà từ trên lao xuống nhắm vào cổ Hàn Bán Thông lia mạnh. Trong tích tắc ấy cả Hoàng Bích Vân và Bành Đại Hổ đều nhắm mắt lại. Một tiếng “á” vang lên rồi tắt hẳn.
 
Bành Đại Hổ đưa hai tay ôm mặt phục xuống đất khóc ấm ức như con nít. Nàng Hoàng Bích Vân quay mặt sang một bên rồi mới từ từ mở mắt ra, trong lòng nàng chợt dấy lên cảm giác hối hận cho bản tính kiêu kì hiếu thắng của mình. Tiếng quát của Thạch Cửu vang lên như tiếng sấm khiến Hoàng Bích Vân ngạc nhiên quay lại:
 
-  Ai đó, ra đây mau!
 
Dưới chân Thạch Cửu, Hàn Bán Thông vẫn nằm đó, đầu của anh chàng đồ gàn vẫn còn nguyên vẹn trên cổ nhưng trên tay Thạch Cửu lại bị con dao chặt thịt khi nãy hắn đá văng ra từ tay Bành Đại Hổ ghim từ bên đây qua bên kia. Hoàng Bích Vân đoán là đã có nhân vật nào đó ra tay cứu giúp Hàn Bán Thông nhưng ẩn mặt, cô nàng nhảy từ trên xe ngựa chạy xuống kéo Bành Đại Hổ dậy nói giọng mừng rỡ:
 
-  Hàn tiên sinh còn sống, Bành đại ca đừng khóc nữa!
 
Quay sang Thạch Cửu, Hoàng Bích Vân đưa tay vịn hắn nói:
 
-  Thạch Cửu huynh tha cho Hàn tiên sinh đi, huynh bị đánh lén à, có nặng lắm không?
 
Thạch Cửu tuy bị con dao xuyên qua cánh tay trong lòng rất hậm hực nhưng vẫn tỏ ra cung kính với Hoàng Bích Vân, hắn cúi người nói qua kẽ răng:
 
-  Thuộc hạ không sao, cô..cô nương đừng lo!
 
Thạch Cửu đưa chân đẩy Hàn Bán Thông qua một bên, Bành Đại Hổ đã nhào đến ôm chầm lấy anh đồ gàn đang nằm bất tỉnh mê man dưới đất. Tiếng Thạch Cửu lại vang lên:
 
-  Vị cao nhân nào đã lén lén lút lút ra tay, tại sao lại không dám ra mặt!
 
Vừa nói Thạch Cửu di chuyển đôi mắt nhìn xung quanh nhưng vẫn không phát hiện được gì, chợt một giọng nói lạnh lùng không biết cất lên từ đâu nghe như tiếng quỷ khóc:
 
-  Thập Tam Kiệt chỉ có tiếng mà không có miếng, ngươi là Mãng Xà Tam Động Thạch Vạn Khôn? Trước kia ngươi cũng có chút tiếng tăm sao nay tệ thế?
 
Thạch Cửu nhíu mày vì không phát hiện ra giọng nói đó ở đâu, hắn chợt nghĩ ra chuyện gì run giọng nói lại:
 
-  Thạch Vạn Khôn đã chết từ lâu hiện giờ chỉ có Thạch Cửu, tôn giá có phải là..là…Bán Quỷ Đại Đầu Lý tiền bối?
 
Tiếng người kia cười ầm lên như tiếng ma quỷ gọi hồn khiến ai nấy đều khó chịu, Hàn Bán Thông nghe tiếng cười giật mình tỉnh lại. Anh đồ gàn vẫn chưa tin mình còn sống, đưa đôi mắt ươn ướt nhìn thấy mọi người vẫn đứng xung quanh, đưa tay nhéo đùi vẫn còn đau lúc này Hàn Bán Thông mới hơi hoàn hồn. Tiếng cười của người kia chợt tắt, giọng nói lạnh lùng lại vang lên:
 
-  Khen cho ngươi còn nhớ trên đời này còn có Bán Quỷ Đại Đầu, nhưng quá muộn rồi hôm nay ta muốn được uống một bữa tiệc máu thật thoải mái. Các ngươi còn đợi gì mà không đưa cổ ra sẵn!
 
Từ dưới đất một bóng người đội cát đá nhảy vọt lên ngọn cây gần đó, hai chân móc trên cành thân hình thả ngược xuống dưới, Hoàng Bích Vân trông thấy cái đầu quá khổ cùng với hai con mắt ốc bưu đưa qua đưa lại nàng thấy khiếp sợ trong lòng nhưng cố trấn tĩnh bước ra nói:
 
-  Tiểu nữ Hoàng Bích Vân xin ra mắt Lý tiền bối, chẳng hay người có việc gì dạy bảo không vậy?
 
Bán Quỷ Đại Đầu Lý Đoản đong đưa thân hình ngắn ngủn trên cây đưa đôi mắt ốc bưu nhìn Hoàng Bích Vân một lúc chợt bật cười thích thú nói:
 
-  Hà hà, tiểu cô nương thật là đúng là một mỹ nhân, Lý Đoản ta đã già rồi chứ không thì không thể nào bỏ qua một đoá hoa tuyệt mỹ như thế này được!
 
Hoàng Bích Vân cười tươi nói:
 
-  Đa tạ tiền bối quá khen!
 
Đưa đôi mắt ốc bưu quét một vòng, Lý Đoản dừng lại ở khuôn mặt Hàn Bán Thông nói:
 
-  Lại là ngươi nữa, đã bảo là phải tránh mặt ta rồi sao cứ chường ra hoài vậy, chán sống rồi hả?
 
Hàn Bán Thông lúc này đã tỉnh hồn, ấp úng nói gì đó trong miệng không ai nghe rõ. Lý Đoản nhìn Thạch Cửu liếm mép nói tiếp:
 
-  Máu của ngươi thơm quá, ta nhịn không được nữa rồi!
 
Thạch Cửu bị cây dao chặt thịt đâm qua cánh tay máu chảy khá nhiều, hắn không dám trả lời lại chỉ nắm chặt thanh kiếm trong tay mắt không chớp nhìn chăm bẩm Lý Đoản. Hàn Bán Thông vốn từng sống chung với Lý Đoản nên anh chàng biết rõ cái bệnh hút máu người của Bán Quỷ Đại Đầu nên nói nhanh:
 
-  Lý sư…Lý tiền bối xin tha mạng cho mọi người!
 
Bán Quỷ Đại Đầu Lý Đoản cười ma quái nói:
 
-  Khi nãy hắn chém ngươi, ta không ra tay cứu thì giờ này ngươi đã thành quỷ không đầu rồi. Thật là tức cười, người ta muốn giết ngươi mà ngươi lại đi van xin giùm, thật không thể hiểu nổi, không thể hiểu nổi!
 
Đôi mắt ốc bưu Lý Đoản như phát ra những tia hàn quang khiến mọi người không rét mà run khi bắt gặp ánh mắt đó. Thạch Cửu thầm than khổ trong bụng và biết chắc đã gặp phải Bán Quỷ Đại Đầu rồi thì không thể nào thoát nạn được toan liều chết đánh một trận. Suy nghĩ của Thạch Cửu không qua mặt được Lý Đoản, hắn cười lớn khiến lá cây xung quanh rơi rụng tơi tả, hắn nói trong tiếng cười:
 
-  Đã biết đánh không lại thì phí sức làm gì nữa!
 
Thân hình bé nhỏ của Lý Đoản khẽ động đậy đã lướt tới sát bên Thạch Cửu, bàn tay quỷ của hắn chộp và bẻ gẫy ngay thanh kiếm của Thạch Cửu đang tung ra, cánh tay còn lại đã chụp trúng yết hầu đối phương, vừa lúc từ xa một người vừa chạy đến vừa la:
 
-  Quỷ đầu to, ta đã tìm được lão rồi, phen này lão thua chắc rồi nhé!
 
Bán Quỷ Đại Đầu Lý Đoản đang đưa mặt vào cổ toan hút máu Thạch Cửu nghe tiếng người kia hắn dừng lại, đẩy Thạch Cửu ra nói:
 
-  Ngươi may mắn thật!
 
Cái đầu quá khổ của Lý Đoản lắc lia lịa, thân hình hắn vụt lướt như tia chớp bắn về phía sau, tiếng hắn vọng lại:
 
-  Chưa chắc đâu thằng nhóc con, ngươi cố mà rượt theo nữa đi!
 
Mọi ánh mắt đều dồn về phía người đang chạy đến, từ xa trông ra dáng là một thanh niên khiến ai nấy đều cảm kì lạ không hiểu vì sao Bán Quỷ Đại Đầu Lý Đoản đang tỏ ra hung dữ như thế lại úy kỵ người trẻ tuổi này mà bỏ chạy đi. Bóng người ấy vụt qua, Hoàng Bích Vân không khó nhận ra chính là thanh niên đã đeo mặt nạ mà nàng nhìn thấy ở chợ. Nhìn dáng người ấy bất giác Hoàng Bích Vân không kìm được la to:
 
-  Con khỉ con ngươi chạy đâu vậy?
 
Cùng lúc tiếng Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ cũng reo lên:
 
-  A Đông, A Đông!
 
Người kia dừng chân lại nhưng chân vẫn dặm mạnh, miệng la to nói với Lý Đoản:
 
-  Quỷ đầu to, dù lão có chạy đến Vạn Lý Trường Thành ta cũng sẽ theo kịp!
 
 Cả bọn thấy người thanh niên đã dừng lại liền kéo nhau chạy đến bên, Hoàng Bích Vân hỏi giọng hơi run:
 
-  Ngươi là con khỉ con A Đông phải không?
 
Chiếc mặt nạ con nít tháo xuống, người ấy quay mặt lại nhìn Hoàng Bích Vân cười nói:
 
-  Ứ, ta đấy rồi sao! Làm gì mà ngươi la lối om sòm vậy?
 
Hàn Bán Thông nắm tay A Đông, anh đồ gàn mừng rở nói:
 
-  Ta biết tiểu đệ thế nào cũng đến đây mà, nhưng sao lâu quá tiểu đệ mới xuất hiện vậy?
 
A Đông cười nói:
 
-  Hôm đó thấy Hàn huynh bị lão Lý Đoản bắt đi tưởng huynh tiêu rồi chứ, đệ có chút công việc riêng nên không thể đến Vân Nam sớm được, cách đây mười ngày gặp Lý Đoản đệ hỏi tung tích của huynh nhưng lão ấy lại không trả lời làm đệ lo quá chừng.
 
Bành Đại Hổ không kịp để A Đông nói hết đã xen vào, hắn lắc lắc bờ vai A Đông nói:
 
-  Ngươi nhổ giò mau quá, mới hơn một năm mà đã cao lớn như vầy khiến ta cũng không quyết đoán được có phải là ngươi khi mới nhìn thấy.
 
A Đông nhìn Bành Đại Hổ cười nói:
 
-  Hảo đồ đệ vẫn nhớ ta à, sao mặt mày ngươi trông thảm hại thế?
 
Bành Đại Hổ xịu mặt xuống lớn tiếng:
 
-  Ngươi nói chuyện tử tế một chút có được không?
 
Nàng Hoàng Bích Vân bị A Đông gây khó chịu từ câu đầu tiên, làm mặt giận hồi lâu giờ xen vô:
 
-  Hắn mà biết nói chuyện tử tế thì khỉ đã mặc đồ hết rồi!
 
Nghe câu nói đầy tính tượng hình, nàng hầu gái của Hoàng Bích Vân cùng mọi người đều bật cười. A Đông vẫn tỉnh bơ, hắn toan kiếm chuyện trả đũa lại nhưng thấy Thạch Cửu đang nằm dưới đất liền bước đến đở dậy nói:
 
-  Người này bị thương nặng mau kiếm chỗ chữa trị đi!
 
Hoàng Bích Vân lúc này mới nhớ đến Thạch Cửu, nàng quay lại nói với người hầu gái:
 
-  Ngươi cùng Thạch Cửu đi xe ngựa về thành đến chỗ Trâu đại phu lo chữa thương tích cho hắn trước đi!
 
Người hầu gái nhanh nhẹn làm theo lệnh Hoàng Bích Vân, A Đông nhìn theo chiếc xe ngựa nói:
 
-  Trâu đại phu là ai vậy? Cái họ này hiếm gặp à nha!
 
Nàng Hoàng Bích Vân nhìn A Đông nói:
 
-  Ngươi cũng bắt đầu nhiều chuyện rồi đấy! Trâu đại phu Trâu Tôn là một vị danh y nổi tiếng, ông ta rất mát tay hầu như bệnh nào cũng có thể chữa khỏi. Hiện ông ấy đang làm khách ở nhà thân huynh ta.
 
Bốn người vừa đi bộ trở về lại thành Đại Lý vừa nói chuyện, A Đông đáp lời lại Hoàng Bích Vân:
 
-  Hoàng huynh ngươi khỏe chứ? Sao ngươi không ở Yên Kinh mà lại đến đây?
 
Hoàng Bích Vân nhướng mắt:
 
-  Ngươi nghĩ gì trong đầu mà hỏi ta vậy?
 
A Đông cười:
 
-  Ta tưởng mình giỏi gạt người khác lắm nhưng cuối cùng vẫn bị ngươi đánh lừa, phải không công chúa?
 
Nghe A Đông nói, Bành Đại Hổ và Hàn Bán Thông mới biết nàng tiểu thư xinh đẹp ấy là con của hoàng đế Nguyên triều Hốt Tất Liệt. Hoàng Bích Vân “ạ” lên một tiếng nói:
 
-  Ra là ngươi biết hết rồi, nhưng thật sự ngay từ đầu ta có giấu ngươi đâu chẳng qua ngươi tự đánh lừa mình bởi cái tính khỉ của ngươi đấy thôi.
 
A Đông gật đầu như đồng ý câu trả lời của Hoàng Bích Vân, hắn hỏi Hàn Bán Thông:
 
-  Hàn huynh và Hoàng…à công chúa lắm mồm này quen biết nhau à, sao mọi người lại cùng nhau ra ngoài thành làm gì vậy?
 
Hoàng Bích Vân không để Hàn Bán Thông trả lời mà cãi lại A Đông liền:
 
-  Cứ gọi ta Bích Vân là được, còn phần lắm mồm thì ta xin nhường lại cho ngươi.
 
Bành Đại Hổ đi bên liền kể hết đầu đuôi câu chuyện vì sao mọi người lại có mặt ở đây cho A Đông nghe cuối cùng hắn kết luận:
 
-  Tất cả những chuyện này là do ngươi cả, nếu ngươi xuất hiện sớm thì ta cùng Bán Thông đâu phải ở đây đợi ngươi mãi mà sinh chuyện.
 
Hàn Bán Thông đưa đôi mắt ươn ướt nhìn A Đông nói:
 
-  Thật ra A Đông có đến sớm hơn thì mọi chuyện cũng đâu có gì thay đổi được, chúng ta vẫn phải kiếm miếng ăn thôi, Bành đại ca đừng trách hắn!
 
A Đông quay sang Hoàng Bích Vân nói như hét:
 
-  Khuôn mặt ngươi đẹp đẽ như vậy mà trong lòng ngươi thật xấu xa, suýt chút nữa Hàn huynh bị ngươi chém chết rồi. Ta phải trả thù mới được!
 
Hoàng Bích Vân nghênh mặt hỏi lại:
 
-  Trả thù? Hàn huynh của ngươi vẫn nguyên vẹn đó, ngươi trả thù cái gì?
 
A Đông nhìn Hoàng Bích Vân nói tiếp:
 
-  Ta không biết con người nào xấu số mà ngươi chờ ngươi đợi rồi bày trò cá cược với Hàn huynh. Nếu người đó là nam nhân ta sẽ khuyên hắn chết đi còn sướng hơn làm bạn với ngươi!
 
Nàng Hoàng Bích Vân nhìn A Đông cười nói:
 
-  Lâu ngày gặp lại sao ngươi ăn nói cay cú quá vậy, nếu thích thì ngươi tự đi chết đi, ta không cản đâu!
 
A Đông nhìn trừng trừng vào khuôn mặt kiều diễm của Hoàng Bích Vân nói:
 
-  Ngươi đừng nói là chờ ta đó nha!
 
Nàng Hoàng Bích Vân cười tinh nghịch:
 
-  Nếu ta nói thế thì ngươi sẽ làm gì?
 
A Đông nắm tay áo Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ nói:
 
-  Hai người vào thành đi, A Đông xin cáo từ ở đây!
 
Hoàng Bích Vân thảng thốt kêu lên:
 
-  Ngươi đi thiệt hả?
 
Hàn Bán Thông cười nhẹ:
 
-  Tiểu đệ A Đông đừng đùa nữa, tiểu huynh với Bành đại ca ở đâu chờ đệ đã lâu, hôm nay mới gặp mặt sao bỏ đi ngay vậy.
 
Bành Đại Hổ cũng gật đầu nói vào:
 
-  Có chuyện gì cũng phải vài hôm nữa rồi ngươi hẳn đi!
 
A Đông nhìn lên trời nói một mình:
 
-  Cũng cạo đầu, cũng mặc áo thầy tu một thời gian mà sao không tránh được ma nữ ám vậy ta!
 
Nàng Hoàng Bích Vân lườm A Đông:
 
-  Ngươi nói ai là ma nữ? Cái mặt ngươi đến quỷ còn phải sợ nữa là, bằng chứng trước mắt lão tiền bối Bán Quỷ khi nãy chỉ nghe tiếng ngươi là bỏ chạy trước tiên, người như vậy mà còn nói linh tinh!
 
A Đông chẳng chịu thua:
 
-  Lão Bán Quỷ thấy ta đã chạy, còn ta thấy mặt ngươi ta cũng muốn bắt chước lão luôn,  vậy thử hỏi ai hơn ai đây?
 
Nàng Hoàng Bích Vân nghe A Đông nói vậy bỗng cười khì dịu giọng lại:
 
-  Thôi được coi như ngươi hơn ta vậy, được chưa?
 
A Đông lắc đầu:
 
-  Theo kinh nghiệm của ta thì không bao giờ nên tin lời con gái mà nhất là con gái đẹp, ngươi đừng dụ dỗ ta đấy!
 
Đến lúc này Hoàng Bích Vân lại lắc đầu trước sự cãi nhay của A Đông, nàng nhìn hắn như nhìn phải quái vật phương xa đến:
 
-  Ngươi nhìn lại bản thân chút đi sao lúc nào ngươi cũng cho ngươi hay ngươi tốt hết vậy?
 
A Đông thấy khuôn mặt Hoàng Bích Vân ửng đỏ vì cáu giận hắn không chọc thêm nữa nhưng miệng vẫn nói:
 
-  Nếu ta không vì bản thân ta thì con gái nó xem thường, đói bụng lắm rồi kiếm gì ăn thôi!
 
Nàng Hoàng Bích Vân nghe câu nói tưng tửng của A Đông lại bật cười nhưng không muốn cãi nhau với hắn nữa, Bành Đại Hổ thấy hai người không tranh lời liền tranh thủ giải tỏa thắc mắc:
 
-  A Đông, ngươi cho ta hỏi vì sao lão Bán Quỷ kia thấy mặt ngươi lại chạy vậy?
 
Câu hỏi này ai nấy đều muốn hỏi đã lâu nên ba người nhìn A Đông chờ câu trả lời, hắn cười nói:
 
-  “Chuyện kể ra thì hơi dài dòng, tóm lại lão Quỷ to đầu ấy rất nể sợ một người, chỉ cần người này nói gì là lão nghe theo lời ngay dù phải nhảy vào đống lửa. Cách đây mươi hôm ta đụng độ lão ở một vùng gần Thành đô, thấy mặt ta lão toan gây khó dễ thì người này xuất hiện, sau một hồi nói qua nói lại lão hứa với người ấy là không bao giờ hút máu người nữa. Người kia hỏi lão lấy gì làm chắc, lão hứa thiên hứa địa nhưng người ấy vẫn không tin, lão mới đưa ra một chiếc mặt nạ và nói không cần phải tự tay người ấy trừng phạt, nếu người nào mang chiếc mặt nạ này mà thấy lão làm điều xằng bậy thì cứ việc xử lý, không ngờ người ấy lại giao cho ta liền.
 
Sau khi chia tay nhau, ta bắt gặp lão đang làm bậy nên lên tiếng cảnh cáo, lão muốn lấy lại chiếc mặt nạ nên giở đủ trò. Lúc đầu lão năn nỉ thấy không được chuyển qua hù dọa cũng không xong liền lên giọng đánh cá, ta với lão thi nhau chạy từ Thành đô về Đại Lý nếu ai đến trước cắm lá cờ vàng lên nóc thành thì người đó thắng và người thắng có quyền định đoạt chiếc mặt nạ. Và cuối cùng thì như mọi người đã biết!”
 
Hàn Bán Thông lắng nghe xong khen:
 
-  A Đông tiểu đệ mới cách mặt hơn một năm mà võ công tiến bộ ghê, thật là anh hùng!
 
Hoàng Bích Vân cười nói một mình:
 
-  Nếu không gian lận thì mười con khỉ con cũng nghẻo đầu trước khi đến đây rồi, chứ còn đâu đứng đó nói dóc !
 
 A Đông nhìn nàng Hoàng Bích Vân không chớp mắt, hắn nói giọng thành thật:
 
-  Không ngờ ngươi lại hiểu ta đến như vậy, chỉ tiếc ngươi không phải em gái ta chứ không ta đánh đòn ngươi vì cái tội đã tiết lộ bí mật của Tiểu hầu vương A Đông!
 
Nàng Hoàng Bích Vân nghe những lời ấy khoái chí lắm tuy không nói lại nhưng trên môi đã nở nụ cười sung sướng, mọi người đã vào thành, nàng lên tiếng trước:
 
-  Trưa giờ chưa ai ăn gì cả, Bích Vân mời mọi người đến quán gần đây dùng bữa. Hàn đại ca và Bành đại ca xem như Bích Vân làm lễ tạ lỗi đã làm khó cho hai người nhé!
 
Bành Đại Hổ và Hàn Bán Thông lúc này mới cảm giác được cái đói, cả hai thấy có A Đông đi cùng nên gật đầu đồng ý liền. A Đông cười cười nói trống không:
 
-  Ăn uống mà có người mời thật là khó từ chối.
 
Nàng Hoàng Bích Vân nhìn khuôn mặt A Đông chợt bật cười, nàng vốn không muốn tranh lời cùng hắn nữa nhưng nhìn hắn thì nàng không kìm được:
 
-  Ta nhớ hình như ngươi là người đưa ra ý tưởng đi ăn mà, vậy bữa ăn hôm nay coi như ngươi đãi!
 
A Đông không nhìn Hoàng Bích Vân đáp lơ đễnh:
 
-  Một người có ý tưởng thì một người phải thực hiện ý tưởng đó chứ, ôm đồm thế còn gì là công bằng.
 
Quán cơm đã hiện ra trước mặt, từ lúc đến Đại Lý, Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ chưa bao giờ dám bước vào một quán ăn sang trọng như thế này. Hàn Bán Thông thì không suy tính với anh đồ gàn có ăn là được, còn chỗ ăn dù là nơi tồi tàn hay sang trọng gì cũng không thành vấn đề. Bành Đại Hổ thì khác, mỗi khi đi ngang những nơi ăn uống giành cho người sang trọng hắn ức lắm, trước kia còn làm cướp, tiền bạc đối với hắn không thành vấn đề mỗi khi đi đâu hắn đều xài tiền như giặc vì thế bây giờ thiếu thốn hắn có cảm giác những người ngồi trong những ngôi hàng quán đó đang cười chế nhạo hắn.
 
Bốn người ngồi vào bàn, nàng Hoàng Bích Vân để mọi người tự nhiên chọn món ăn, A Đông hỏi Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ:
 
-  Hai người ăn món gì?
 
Hàn Bán Thông thật thà:
 
-  Gì cũng được mà tiểu đệ A Đông đừng bày vẻ lắm.
 
Bành Đại Hổ chọn mấy món ăn hắn thích, đến phiên A Đông hắn ngoắc tiểu nhị lại gần mình hỏi:
 
-  Huynh cho hỏi quán ta có món gì đặc biệt không?
 
Tên tiểu nhị cười toe toét:
 
-  Quán tuy không sang nhưng món gì cũng có, công tử cứ kêu!
 
A Đông nhướng mắt:
 
-  Món gì cũng có, vậy cho ta một mớ ngà voi luộc chấm óc khỉ cùng với canh da cá sấu hầm thịt heo, nhanh lên nha!
 
Mọi người cùng tên tiểu nhị ngẩn người ra, những món ăn lạ lùng A Đông kêu thì chưa ai từng nghe nói qua chứ thấy, tên tiểu nhị cười cầu tài:
 
-  Công tử khéo đùa, những món ấy quán đây không có ạ, hay công tử dùng món khác!
 
A Đông cười:
 
-  Vậy mà nói ở đây món gì cũng có, thôi cho ta cơm và một đĩa đậu bắp luộc chấm chao với canh khổ hoa hầm thịt được không?
 
Tên tiểu nhị “vâng, dạ” rối rít, hắn quay lưng thè lưỡi lẩm bẩm một mình:
 
-  Tưởng sang lắm chứ ai ngờ kêu toàn đồ gì đâu không!
 
Nàng Hoàng Bích Vân kêu giật ngược tên tiểu nhị lại hỏi:
 
-  Ngươi mới vừa nói gì đấy?
 
Nhìn nàng tiểu thư xinh đẹp mang phong cách quyền quí tên tiểu nhị không dám dài miệng chỉ chống chế:
 
-  Tiểu nhân có nói gì đâu, tiểu thư có gọi gì thêm không?
 
Nàng Hoàng Bích Vân trừng hắn nói:
 
-  Khôn hồn thì còn lưỡi mà nói chuyện đấy, cho ta một phần cũng như vậy!
 
Tên tiểu nhị biết gặp phải thứ dữ hắn không dám nói gì chạy ngay vào trong lo liệu, A Đông nhìn Hoàng Bích Vân cười nói:
 
-  Ngươi bắt chước cũng sắp giống khỉ rồi đấy!
Về Đầu Trang Go down
Vạn Xuân
Biết nhậu
Biết nhậu
Vạn Xuân


Tổng số bài gửi : 191
Points : 244
Thanks : 9
Join date : 26/12/2012

Khoái Hoạt Lâm - Q.2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Khoái Hoạt Lâm - Q.2   Khoái Hoạt Lâm - Q.2 EmptyThu Nov 06, 2014 9:32 am

Hồi Thứ Mười Bảy
 
Chợ Đời


 
Hoàng Bích Vân bật cười khi tên tiểu nhị dọn đồ ăn lên, nhìn đĩa đậu bắp cùng với chén chao nàng mới thấm món ngà voi chấm óc khỉ. Suốt buổi ăn, mỗi khi nhìn mặt A Đông nàng lại cảm thấy tức cười và nhận ra sau một thời gian dài không gặp hắn đã chững chạc hơn rất nhiều và khuôn mặt hắn rất có mỵ lực, thứ mỵ lực của đàn ông chân chính mà bất cứ nữ nhân nào cũng luôn mơ tưởng.
 
Ăn uống xong, A Đông kêu tiểu nhị tính tiền, Hoàng Bích Vân nhìn hắn vét túi bật cười nói:
 
-  Để ta trả cho, ngươi cất lại đi!
 
A Đông xỉa răng nói:
 
-  Ngươi khoan giành phần, ta nghĩ thế nào cũng gặp lại ngươi khi ấy ngươi tính cũng không muộn!
 
Hoàng Bích Vân chồm người sang phía A Đông hỏi:
 
-  Ngày mai ta gặp ngươi ở đâu đây?
 
A Đông không trả lời Hoàng Bích Vân lại quay sang Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ cười nói:
 
-  Hai người thấy không, con gái mới lớn đã bày chuyện hẹn hò vậy làm sao trách bọn nam nhân chúng ta không hư cho được!
 
Hoàng Bích Vân nổi giận mặt đỏ rần cả lên trước câu nói của A Đông, thường ngày không ai dám lớn tiếng trước mặt nàng vậy mà bây giờ A Đông lại buông lời khinh mạng nàng đến thế. Hoàng Bích Vân đứng dậy cầm bình trà trên bàn ném vào người A Đông quay lưng bỏ đi liền không nói thêm lời nào.
 
A Đông nghiêng người tránh được ngay, thuận tay hắn chụp lại bình trà đang rớt xuống đất, thực khách trong quán thấy xảy ra chuyện đều quay lại nhìn. Bành Đại Hổ tuy không thích gì nàng công chúa kiêu kì Hoàng Bích Vân nhưng hắn cảm thấy A Đông nói như vậy cũng hơi quá , hắn tính nói vài lời nhưng không biết bắt đầu ra sao còn đang ấp úng thì Hàn Bán Thông đã lên tiếng:
 
-  Tiểu đệ A Đông đùa giỡn quá đáng rồi, nàng ấy đang giận dữ lắm, tiểu đệ nên chạy theo xin lỗi đi!
 
A Đông đứng dậy xốc áo nói:
 
-   Kệ ả, đi sớm càng tốt, đàn bà con gái là tổ gây rắc rối, tối nay đệ ở chung với Hàn huynh nha!
 
Ba người bước ra khỏi quán, Bành Đại Hổ lên tiếng:
 
-  Bán Thông nói đúng đấy, ta thấy ngươi cũng nên kiếm nàng ta xin lỗi đi!
 
A Đông nhăn mặt:
 
-  Các người đã biết nàng ta là ai rồi đấy chứ? Cứ quan hệ dây dưa hoài không hay đâu, thà làm thế để sau này khỏi phải đau đầu.
 
Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ thấy A Đông nói cũng có lý nên hai người không nói chuyện ấy nữa, cả ba đi một hồi về đến ngôi miếu hoang. Trên đuờng đi A Đông đã biết còn có Bạch Kiếm Bình ở chung với mọi người nên khi bước vào trong miếu hắn đã lên tiếng chào trước:
 
-  A Đông xin chào Bạch lão tiền bối!
 
Tuyệt Hồn Đao Bạch Kiếm Bình thường ngày cũng nghe Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ nói chuyện về A Đông nên ông cũng cười đáp lại:
 
-  Ra ngươi là A Đông, lâu nay ta nghe nói về ngươi luôn đấy, ngươi đến Đại Lý khi nào vậy?
 
A Đông đưa mắt nhìn xung quanh thấy toà miếu hoang nhện giăng đầy, gián bò lổn ngổn dưới thềm, thỉnh thoảng trong xó lại có vài con chuột chạy qua chạy lại, hắn bật cười nói lại Bạch Kiếm Bình:
 
-  Vãn bối mới vừa đến thôi. Bạch tiền bối suốt ngày một mình cũng buồn quá ha nhưng có điều sao lão tiền bối lại nuôi các con vật kì quá!
 
Bạch Kiếm Bình và hai người kia ngạc nhiên nhìn A Đông không hiểu hắn nói gì, A Đông thấy vậy nói luôn:
 
-  Ý vãn bối là chó gà, gia súc gia cầm sao lão tiền bối không nuôi mà lại đi nuôi gián với chuột đầy nhà đấy!
 
Bành Đại Hổ bật cười khùng khục, Hàn Bán Thông cũng nhe răng hết cỡ phụ họa, Bạch Kiếm Bình hiểu ra A Đông đùa mình, ông lẩm bẩm:
 
-  Té ra thằng lõi này chỉ được cái nhiều chuyện.
 
A Đông không đùa nữa nhìn Bạch Kiếm Bình nói:
 
-  Hai chân lão tiền bối bị liệt à, có nặng lắm không?
 
Bạch Kiếm Bình đáp:
 
-  Mười năm trước đây còn gắng gượng đi lại được nhưng bây giờ thì chịu.
 
A Đông quan sát Bạch Kiếm Bình một hồi lâu chợt hắn nói:
 
-  Lão tiền bối không phải bị bệnh mà trúng phải chất kịch độc mới ra nông nỗi này phải không?
 
Bạch Kiếm Bình trợn mắt nhìn A Đông hỏi lại:
 
-  Sao ngươi biết?
 
Hàn Bán Thông và Bành Đại Hổ thấy A Đông mới gặp mặt Bạch Kiếm Bình mà đã nhận ra được nguyên nhân bị liệt chân của ông ta nên cả hai đều chăm chú nghe câu trả lời, chỉ thấy A Đông lắc đầu nói:
 
-  Vãn bối cũng không biết vì sao vãn bối lại biết, chỉ thấy tiền bối như vậy mới phỏng đoán mà thôi!
 
Hàn Bán Thông hỏi tới:
 
-  Vậy tiểu đệ có cách nào để cứu chữa cho Bạch lão tiền bối không?
 
A Đông vẫn tập trung nhìn Bạch Kiếm Bình đáp lại:
 
-  Tiểu đệ đâu phải là đại phu hơn nữa những chất độc được điều chế từ tay các cao thủ võ lâm thì những lang y thông thường làm sao hóa giải nổi. Bạch tiền bối biết nhiều hiểu rộng còn chưa tìm ra phương cách chữa trị thì đệ làm được gì!
 
Bạch Kiếm Bình thở dài nói:
 
-  Ngươi nói đúng đấy, từ khi ta bị trúng chất độc này đã từng lặn lội khắp chốn tìm người tìm thuốc chữa trị nhưng vẫn không suy suyễn mà bệnh càng ngày càng phát khiến toàn thân đau nhức không thôi.
 
A Đông hỏi lại:
 
-  Ai đã hạ độc thủ Bạch tiền bối vậy?
 
Bạch Kiếm Bình lắc đầu:
 
-  Hơn mười lăm năm nay ta luôn tự hỏi ai là người đã hạ độc thủ ta mà vẫn chưa có câu trả lời. Loại độc dược này không màu không mùi, khi trúng phải ta cũng không biết, Lúc phát hiện ra, ta dùng nội công dồn chất độc ra ngoài nhưng đã quá trễ, đường đi của chất độc không theo ý muốn ta điều khiển mà dồn xuống hai chân, trước kia mỗi tháng phác tác một lần còn bây giờ ngày nào nó cũng hành hạ con người ta khiến muốn chết cũng không được.
 
A Đông cúi đầu suy nghĩ một hồi chợt la lên:
 
-  Tam tuyệt Lục Quái chỉ công! Trước khi trúng độc tiền bối có giao đấu với Càn Khôn Lục Quái phải không?
 
Bạch Kiếm Bình mở to đôi con ngươi nhìn A Đông nói:
 
-  Sao ngươi lại biết? Lúc ta gặp Lục Đế Thiên chắc hẳn ngươi vẫn còn nằm trong nôi mà!
 
A Đông cười đáp:
 
-  Tình cờ nghe người lớn nói thôi và chất độc ấy nghe phỏng đoán là “Mê thảo tiêu hồn dược” xuất xứ ở tận nước Chiêm Thành, người trúng phải chất độc này rất khó tránh được cái chết, tiền bối may nhờ nội công thượng thặng mới kéo dài được đến giờ đấy!
 
Bạch Kiếm Bình cúi đầu lẩm bẩm:
 
-  Lục Đế Thiên sao ngươi không giết ta chết ngay lúc ấy cho rồi, cần gì phải giở thủ đoạn này để đối phó với ta!
 
Bành Đại Hổ im lặng nghe  hai người nói chuyện giờ mới xen vô:
 
-  Đã biết tên và xuất xứ của chất độc vậy chúng ta vẫn còn hy vọng chữa trị mà!
 
Bạch Kiếm Bình lắc đầu thở dài nói:
 
-  Muộn lắm rồi, muộn lắm rồi!
 
Than xong ông nói lớn cho tất cả cùng nghe:
 
-  Các ngươi nghĩ sớm đi, ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp.
 
Bọn A Đông kiếm xó gốc xa xa nằm nói chuyện với nhau, Hàn Bán Thông với Bành Đại Hổ thay nhau hỏi đủ chuyện khiến A Đông trả lời đến mệt mỏi. Nói chuyện chán chê cả ba vùi đầu vào đống rơm giổ giấc ngủ, bên kia Bạch Kiếm Bình vẫn ngồi yên bất động nhưng đang suy tính vấn đề gì nghiêm trọng lắm.
 
Sáng hôm sau mọi người thức dậy vẫn thấy Bạch Kiếm Bình còn ngồi đó, Hàn Bán Thông lên tiếng hỏi:
 
-  Bạch tiền bối sao không nằm nghĩ đi, thức như vậy có hại cho sức khỏe lắm đấy!
 
Bạch Kiếm Bình ngẩng mặt lên gật đầu như hiểu câu nói của Hàn Bán Thông rồi ông lại cúi xuống suy tưởng tiếp. A Đông đi kiếm nước rửa mặt xong quay sang Bành Đại Hổ nói:
 
-  Ta có nhiều việc muốn ở lại đây một thời gian, không biết có công việc gì để làm kiếm tiền không?
 
Bành Đại Hổ ngao ngán trả lời:
 
-  Ta ở đây hơn một năm rồi, ngoài chuyện bốc vác kiếm bữa qua ngày ra ta không còn biết làm gì khác.
 
Hàn Bán Thông nghe hai người nói nhanh miệng xen vô:
 
-  Tiểu đệ A Đông cứ theo bọn ta ra chợ rồi hẳn tính, đệ chắc chắn kiếm việc làm dễ hơn Bành đại ca rồi.
 
A Đông gật đầu cả ba đến chào Bạch Kiếm Bình toan bước đi thì nghe ông nói:
 
-  Bán Thông với A Đông đi trước đi để Đại Hổ lại ta có chuyện muốn nói với hắn.
 
Hàn Bán Thông kéo A Đông đi ra ngoài, hai người đến khu chợ, A Đông vừa đi vừa quan sát để xem có việc gì làm không nhưng ngoài đường lính nhà Nguyên đi lại nhiều hơn dân nên nhất thời hắn chưa biết mình phải làm gì nên ngồi chơi với Hàn Bán Thông. Cả hai đang tán gẫu chợt thấy người hầu gái của Hoàng Bích Vân bước vào túp lều của Hàn Bán Thông, ả để trên bàn một cái túi nhỏ rồi nói:
 
-  Tiểu thư nhà ta gởi cho ngươi một năm tiền đoán quẻ như đã giao hẹn đấy!
 
Nói xong ả quẩy người đi ngay, Hàn Bán Thông nhìn túi tiền ngơ ngác chưa biết phản ứng ra sao thì A Đông mỉm cười nói:
 
-  Cung hỷ Hàn huynh phát tài, cái này gọi là trong họa có phúc đấy!
 
Hàn Bán Thông lắc đầu nói:
 
-  Nàng ấy giúp đở cho bọn ta nhiều rồi, số tiền này làm sao lấy được phải trả lại thôi.
 
Hàn Bán Thông nói xong cầm túi tiền chạy theo người hầu gái như ả đã mất hút tự lúc nào, anh chàng lúng túng hỏi A Đông:
 
-  Bây giờ chúng ta sẽ làm gì với số tiền này?
 
A Đông mỉm cười:
 
-  Cứ coi như chúng ta mượn tạm đi, mai sau gặp ả thì trả lại!
 
Nghe A Đông nói, Hàn Bán Thông thấy cũng có lý anh chàng ngần ngừ một lúc rồi nói:
 
-  Lở như xài hết thì lấy gì mà trả?
 
A Đông không trả lời thẳng mà nói bâng quơ:
 
-  Bạch tiền bối dường như rất cần thuốc đấy!
 
Câu nói quả nhiên hiệu nghiệm, Hàn Bán Thông nghe qua đã cất bọc tiền vào trong người. A Đông cùng Hàn Bán Thông ngồi đến trưa mới thấy Bành Đại Hổ đi đến, cả ba kéo nhau mua ít thức ăn rồi về lại ngôi miếu hoang. A Đông đợi mọi người ăn uống nghĩ ngơi xong mới kêu Hàn Bán Thông cùng Bành Đại Hổ chia nhau dọn dẹp ngôi miếu lại cho sạch sẽ. Bành Đại Hổ nhăn mặt nói:
 
-  Ở đây cũng chỉ ở tạm thôi cần gì phải làm thế!
 
A Đông đáp:
 
-  Dù ở một ngày cũng phải sạch sẽ một chút, Bạch tiền bối bị bệnh, ông ấy cần dưỡng khí trong lành để hít thở cả hai huynh cũng thế thôi, lười biếng chỉ tổ rước bệnh vào thân!
 
Hàn Bán Thông không nói gì cả, anh chàng lăng xăng chạy tới chạy lui làm vệ sinh, ngôi miếu lâu ngày không ai dọn dẹp, mùi ẩm mốc của các vật dụng nằm bừa bãi trên nền khi giở lên khiến ai nấy đều khó chịu. Dọn dẹp xong chỗ ăn nằm, A Đông đi ra ngoài, một lát sau hắn mua về lỉnh kỉnh nào là que tre giấy màu và một số vật dụng thủ công khác, Bành Đại Hổ ngạc nhiên hỏi:
 
-  Ngươi đã qua tuổi con nít rồi mà A Đông, còn chơi những thứ này làm gì nữa?
 
A Đông cười nói:
 
-  Ngày mai ta sẽ bán chong chóng nên hôm nay chuẩn bị thế thôi.
 
Nói xong A Đông kiếm chỗ sạch sẽ bày ra làm, Hàn Bán Thông cùng Bành Đại Hổ xúm lại phụ. Làm một hồi Bành Đại Hổ nhăn như khỉ ăn ớt nói:
 
-  Ta chịu rồi đấy, ta không thể điều khiển bàn tay ta làm theo ý muốn, làm nãy giờ hao đồ của ngươi mà chẳng được cái nào ra hồn cả.
 
Hàn Bán Thông không nói ra nhưng anh chàng cũng cùng chung suy nghĩ như Bành Đại Hổ, nghề thủ công cần phải khéo tay và có óc mỹ thuật nhưng cả hai người chưa từng làm qua nên không thể giúp A Đông được. Bạch Kiếm Bình ngồi xa quan sát bàn tay A Đông một hồi, lão bật nói:
 
-  A Đông, ngươi đã học qua thủ pháp “Lan hoa điểm huyệt” rồi à?
 
A Đông cười lắc đầu nói với mọi người:
 
-  Cái nghề này cần phải có tính kiên nhẫn, nếu không thì không làm được gì cả, nhìn thì rất đơn giản nhưng để tạo được một cái chong chóng bắt mắt thì không dễ. Hàn huynh và Bành huynh nếu thích thì cứ làm từ từ theo đệ rồi sẽ quen thôi.
 
Bạch Kiếm Bình nghe A Đông lão gật đầu như đồng ý kiến, một lúc sau lão lẩm bẩm:
 
-  Hoa lan là vua của các loài hoa, thủ pháp Lan hoa ta phải mất mười năm bàn tay mới có thể mềm mại được như hắn, chuyện này lạ quá!
 
Sáng hôm sau cũng chỉ có Hàn Bán Thông và A Đông ra ngoài chợ trước, còn Bành Đại Hổ ở lại với Bạch Kiếm Bình tới trưa hắn mới đi ra. A Đông từ nhỏ vốn quen chuyện mua bán kéo khách nên hắn mới đứng góc chợ cạnh Hàn Bán Thông một buổi mà bán rất được nhiều chong chóng. Hàn Bán Thông nhìn A Đông khâm phục lắm, nụ cười hắn lúc nào cũng trên môi, ăn nói lại có duyên hay pha trò khiến các bà các cô đi chợ với các em bé không thể bỏ qua được những chiếc chong chóng đầy màu sắc.
 
Hai ngày nhanh chóng đi qua, A Đông tuy mới xuất hiện ở đây nhưng hầu như những người ở khu vực này đều biết hắn. Đang lui cui xếp thêm chong chóng vào giá cây, một bà ăn mặc ra vẻ có tiền đến bên chống nạnh giở giọng hách dịch nói với A Đông:
 
-  Ngươi buôn bán cũng khá đấy nhỉ, ta có chuyện muốn bàn với ngươi!
 
A Đông ngẩng đầu nhìn lên đáp:
 
-  A di có gì muốn nói?
 
Người đàn bà kia cao giọng:
 
-  Ta muốn mua hết chong chóng và chỗ buôn bán của ngươi, bao nhiêu tiền ngươi cứ nói!
 
A Đông nhướng mắt:
 
-  A di không nhiều con cháu đến thế chứ! Bỏ qua cho, hàng thì bán được còn chỗ làm ăn thì không thể.
 
Người đàn bà kia trợn mắt nói như hét:
 
-  Ngươi dám không nghe lời bổn phu nhân sao?
 
A Đông đưa mắt nhìn người đàn bà kia hắn cười tinh quái nói:
 
-  Phu nhân mà đứng bán chong chóng khó nhìn lắm, đẹp người như phu nhân nên đi bán cái khác thì hay hơn đấy!
 
Người đàn bà trợn mắt hỏi lại:
 
-  Bán cái khác là bán cái gì, ngươi nói cạnh nói khóe gì đấy hả thằng lõi kia?
 
A Đông nhếch mép nói:
 
-  Xấu nhất mà sao cứ đòi đẹp nhì không vậy, quần áo thì lòe loẹt, mặt mày trét son phấn dày cả gan tay, trên đời này mà có dạng phu nhân như vậy chắc hẳn thanh lâu, kỹ viện loạn lên hết.
 
Người đàn bà kia chừng như giận lắm xốc tay áo toan sấn đến chỗ A Đông thì tiếng một người thiếu nữ vừa đến bên nhẹ nhàng cất lên ngăn lại:
 
-  Hồng a di bớt nóng giận đi!
 
Quay sang A Đông nàng ấy nói:
 
-  A di tiện thiếp tính tình nóng nảy mong công tử bỏ quá cho!
 
A Đông chưa nhìn nàng ta đáp lại liền:
 
-  Trên đời này cũng có công tử bán chong chóng dạo hả ta!
 
Nàng thiếu nữ bật cười trước câu nói pha trò của A Đông khiến hắn ngẩng người một thoáng khi bắt gặp ánh mắt của nàng. Trong hơn một năm nay A Đông đã đi nhiều và tiếp xúc đủ hạng người tất nhiên trong đó có nhiều người khác phái, tuy nhiên nhan sắc của nàng thiếu nữ này có gì đó mà A Đông cảm thấy trong lòng xao xuyến khác thường. So với Hoàng Bích Vân hay An Tư thì nàng thiếu nữ này có phần cuốn hút hơn. Còn đang suy nghĩ, người đàn bà được gọi Hồng a di đã hắng giọng nói:
 
-  Đàn ông tên nào cũng là phường háo sắc cả, đến một tên tiểu tử mới nứt mắt mà đã bộc lộ thú tính ra ngoài rồi!
 
A Đông nhướng mắt:
 
-  Bà đang nói ai vậy?
 
Nàng thiếu nữ sợ hai ngươi lại gây chuyện liền nói xen giữa:
 
-  Mọi người bỏ qua đi, công tử hãy bán cho tiện thiếp vài mươi chiếc chong chóng!
 
A Đông không gây với Hồng a di nữa, hắn lấy trên giá cây một chiếc chong chóng xuống đưa cho nàng thiếu nữ nói:
 
-  Đa tạ hảo ý của cô nương nhưng nếu mua cho có, về vất bỏ lung tung thì thật đáng tiếc! Cái này coi như A Đông tặng cho cô nương chơi vậy!
 
Khuôn mặt nàng thiếu nữ tựa hồ như đang cười, nàng nói với A Đông:
 
-  Đa tạ công tử, tiện thiếp tên là Trân Trân hẹn dịp khác được gặp lại công tử!
 
A Đông đứng nhìn theo bóng người đẹp đi xa, tiếng Hàn Bán Thông đã cất bên tai:
 
-  Tiểu đệ A Đông quen với nàng ấy à?
 
A Đông lắc đầu:
 
-  Mới gặp lần đầu thôi nhưng hình như nàng ta có gì muốn nói thì phải!
 
Hàn Bán Thông mở to đôi mắt ươn ướt lên nói:
 
-  Nàng ấy là mỹ nhân của Lệ Thanh Hồng, khi nãy tiểu huynh nhìn thấy nàng ta đứng bên kia đường nhìn đệ rất lâu mới bước sang đấy!
 
Hàn Bán Thông vừa dứt lời một toán quân Nguyên đã xộc tới, tên chỉ huy chỉ A Đông nói:
 
-  Khu vực này cấm buôn bán ngươi hãy xéo đi chỗ khác!
 
A Đông chưa kịp phản ứng gì thì những tên lính đi sau đã giật giá cây ghim đầy long chóng đổ xuống đất, cả bọn thi nhau đạp lên. Nhìn những chiếc chong chóng đầy màu sắc vô tội bị chà đạp bởi những bàn chân thô bạo, A Đông nóng máu toan nhào vô xô bọn chúng ra thì Hàn Bán Thông đã níu tay lại nói:
 
-  Chúng ta đi thôi A Đông, ở đây bọn chúng là ông trời mà, hơn thua làm gì!
 
A Đông bỏ đi, tên chỉ huy nói với theo:
 
-  Liệu hồn đấy lần sau có buôn bán gì cũng phải biết điều một chút!
 
Về đến ngôi miếu hoang A Đông ngồi thở dốc, công sức mấy ngày buôn bán cực nhọc đã trôi mất. Nghĩ ngợi một lát A Đông móc hết vốn liếng trong túi đi ra ngoài mua đồ đạc về làm bánh bao. Bành Đại Hổ cười chọc:
 
-  Ngươi còn nhỏ mà đã ra dáng ông chủ rồi đấy, hy vọng lần này không phải bị cháy túi!
 
A Đông cười nói:
 
-  Cám ơn ngươi có lời khen, bánh bao có bán ế ta đem về đãi mọi người ăn thay cơm cũng được mà!
 
Hàn Bán Thông dè dặt:
 
-  Nhưng chắc chúng ta phải dọn sang nơi khác quá, chỗ cũ bọn lính hay hạch sách quá!
 
A Đông lắc đầu:
 
-  Hàn huynh đừng lo chúng ta sẽ không sao đâu, bọn chúng bảo chúng ta phải biết điều mà, chuyện đó dễ thôi!
 
Bành Đại Hổ đưa bàn tay hộ pháp lắc vai A Đông nói:
 
-  Ngươi giỏi ghê, mấy hôm nay cũng nhờ ngươi và Hàn huynh ta mới có được ít thời gian rãnh quý báo đấy.
 
A Đông cười nói:
 
-  Khỏi cần phải đa tạ, ta không biết gì để chỉ dạy cho ngươi cả nhưng đã lỡ nhận ngươi làm đồ đệ thì phải lo lắng giùm chứ!
 
Đang cảm kích A Đông khuôn mặt Bành Đại Hổ căng lại, hắn nói:
 
-  Ngươi ăn nói đàng hoàng một chút có được không?
 
A Đông đưa hai bàn tay dính đầy bột hất mái tóc qua một bên nhướng mắt hỏi lại Bành Đại Hổ:
 
-  Ngươi tính đánh ta đó hả?
 
Bành Đại Hổ trợn mắt nhào vô hét lớn:
 
-  Phải giết chết thằng khỉ con này mới được!
 
Vừa nói Bành Đại Hổ chộp lấy cổ A Đông đè xuống, tiếng A Đông la oai oái:
 
-  Phản đồ, phản đồ giết sư phụ bà con ơi!
 
Hàn Bán Thông nghe tiếng la chạy đến bên hoảng hốt nhào vô can, anh chàng lắp bắp:
 
-  Hai người đừng như thế mà, thả ra đi!
 
A Đông và Bành Đại Hổ thả nhau ra cười ầm cả lên trước vẻ mặt ngơ ngác của Hàn Bán Thông, anh đồ gàn lúc này mới biết hai người đang đùa giỡn. Hàn Bán Thông quay lưng đi nói:
 
-  Vậy mà làm ta hết cả hồn.
 
Sáng hôm sau A Đông dậy sớm hơn mọi khi, hắn chuẩn bị đâu ra đó rồi cùng Hàn Bán Thông lên đường. Hơn một năm nay đây là lần đầu tiên hắn làm lại cái công việc mà hắn đã quá quen thuộc nên tâm trạng rất háo hức. Tiếng A Đông rao nghe khá ngọt ngào:
 
-  Bánh bao đi, bánh bao nóng hổi vừa ăn vừa thổi đi!
 
Sau mỗi chữ “đi” hắn cố ý kéo dài ra nghe rất lọt tai, có lẽ vì cách rao hàng như thế cũng như khuôn mặt hắn khá quen thuộc nên trong thời gian ngắn hàng bánh bao của hắn đã hết sạch. A Đông khoái chí nhìn Hàn Bán Thông nói:
 
-  Cứ đà này thì Hàn huynh khỏi phải đi ra đây nữa mà lo ở nhà đọc thêm sách vở chờ có cơ hội đi thi là vừa!
 
Hàn Bán Thông lắc đầu nói:
 
-  Đừng giỡn chứ tiểu đệ, mỗi người một chí hướng mà, tiểu huynh thì không có chí hướng vào đường quan trường đâu.
 
A Đông nghiêm giọng:
 
-  Tiểu đệ xin lỗi Hàn huynh vậy!
 
Hàn Bán Thông đưa đôi mắt ươn ướt cười nói:
 
-  Chỗ anh em không mà lỗi phải gì chứ, vả lại tiểu huynh cũng rất cần ở gần đệ để học hỏi thêm đấy!
 
Cả hai nhìn nhau cười rồi cùng khoác tay nhau về. A Đông bán bánh bao được ba hôm thì Bành Đại Hổ ở hẳn trong ngôi miếu hoang với Bạch Kiếm Bình chứ không ra ngoài kiếm miếng ăn nữa. Tuy không nói ra nhưng Hàn Bán Thông đều biết Bạch Kiếm Bình đang dốc tâm truyền võ công cho Bành Đại Hổ nên cả hai đều mừng cho anh chàng bặm trợn của Loạn Thạch Sơn.
 
Một hôm vừa mới dọn hàng ra, Hồng a di hay tên thường gọi là Hồng má mì lại đến, bà ta chống nạnh nói với A Đông:
 
-  Ngươi đã đổi nghề rồi hả tiểu tử, số bánh bao của ngươi ta đặt mua hết, từ đây về sau mỗi ngày ngươi bỏ cho kỹ viện ta hai trăm cái, ngươi làm nổi không?
 
A Đông mỉm cười nói:
 
-  Chưa ai mở hàng nha, đừng giỡn đấy, hôm nay ta mà bán ế là ta đến kỹ viện của mụ ăn nhậu trừ đó.
 
Hồng má mì hét tướng lên:
 
-  Thằng lõi này ngươi kêu ai là mụ này mụ nọ vậy? Ta có lòng tốt mua đồ giùm cho ngươi, ngươi còn kiếm chuyện nữa hả?
 
A Đông vẫn cười, hắn nói tiếp:
 
-  Tiền trao cháo múc, đưa tiền đây ta bán cho!
 
Nhìn khuôn mặt giễu cợt của A Đông, Hồng má mì lại đổi ý:
 
-  Ta không mua nữa, bản mặt ngươi hãm tài quá!
 
A Đông không nói gì, hắn cười cười lượm một tờ giấy rơi bên đường lên đốt cháy rồi hơ hơ về phía trước, Hồng má mì ngạc nhiên hỏi:
 
-  Ngươi giở trò gì vậy?
 
A Đông miệng vẫn cười nhưng khuôn mặt làm ra vẻ đau khổ lắm hắn nhìn trời lẩm nhẩm:
 
-  Đốt phong lông, đốt phong lá, đốt xui đốt rủi, đốt hủi đốt cùi mau mau biến hết cho ta còn làm ăn!
 
Hồng má mì nhịn hết nổi, mụ ta xốc tay áo nhào vô nắm A Đông quát:
 
-  Ngươi nói ai hủi ai cùi hả thằng lõi con, hôm nay lão nương không để ngươi yên thân đâu!
 
A Đông toan mở miệng chọc tức Hồng má mì tiếp thì tiếng nàng Trân Trân đã thánh thót vang lên:
 
-  Hai người đừng như thế mà, thật ra kỹ viện tiện thiếp đang muốn mua bánh bao đấy, công tử có thể bán cho không?
 
A Đông gỡ tay Hồng má mì ra cười nói:
 
-  Nếu hôm nay cô nương không mua thì hàng bánh bao ta cũng dẹp ngay thôi, sáng sớm đã bị ma ám còn bán cho ai nữa chứ.
 
Hồng má mì hét lớn:
 
-  Ngươi nói gì đó thằng nhãi ranh, không có cô nương ở đây ta đã vặn cổ ngươi ra rồi
 
Trân Trân sợ hai người lại to tiếng với nhau liền hối thúc:
 
-  Công tử gói hết giùm bánh bao cho!
 
Nói xong nàng đặt số tiền lên trên chiếc bàn nhỏ đứng đợi, A Đông vừa cười vừa gói bánh bao giao cho Trân Trân, Hồng tú bà trước khi đi còn hậm hực hăm dọa:
 
-  Hôm nào lão nương phải bẻ hết mấy cái răng khỉ của ngươi ra mới được!
 
A Đông cười đáp lại:
 
-  Cầu trời cho hai con mắt của mụ rớt vào chén cơm của mụ ngay trong hôm nay!
 
Hồng tú bà lộn ruột toan quay lại nhưng nàng Trân Trân đã kéo đi ngay, A Đông khoái chí cười lớn, hắn vừa quay ra đã bắt gặp tên chỉ huynh cùng toán lính Nguyên đứng sát gần bên. A Đông tươi cười chào hỏi:
 
-  Các vị đại huynh làm việc sớm quá nhỉ!
 
Tên chỉ huynh nghênh mặt quát:
 
-  Hôm trước ta nói gì ngươi quên rồi hay sao mà còn ló ra đây nữa hả?
 
A Đông đưa mắt nhìn đám lính đang đập đồ của mình, hắn nói:
 
-  Đại huynh nói là phải biết điều, tiểu đệ có ý chờ đại huynh đã lâu để biết điều nhưng hôm nay mới gặp. Đại huynh chưa gì sao đập đồ tiểu đệ vậy?
 
Tên chỉ huy thấy túi tiền của nàng Trân Trân để trên bàn cầm lên cười nói:
 
-  Tốt, tốt ngươi cũng biết điều đấy, vậy ta tha cho ngươi lần sau liệu hồn đó!
 
A Đông đưa tay chỉ túi tiền trên tay tên chỉ huy cười cầu tài:
 
-  Năm, năm nha đại huynh! Đại huynh mà lấy hết là chết tiểu đệ đấy!
 
Tên chỉ huy trợn mắt:
 
-  Ngươi có một mình mà bọn ta tới mười người lận, năm năm làm sao chia -  Nói xong hắn thò ta vào trong túi móc ra mấy xu lẻ thảy lên bàn nói tiếp -  Kiếm cơm ăn đỡ đi, còn mè nheo nữa đừng trách bọn ta không khách sáo!
 
A Đông lượm mấy đồng xu trên bàn lên nói như mếu:
 
-  Tiểu đệ tính dùng số tiền kia để mua bông băng và thuốc cầm máu nhưng các vị đại huynh muốn sử dụng thì coi như tiểu đệ nhường lại vậy!
 
Một tên lính có vẻ tinh khôn quát lớn hỏi lại:
 
-  Ngươi ám chỉ chuyện gì đấy!
 
A Đông lắc đầu lia lịa:
 
-  Tiểu đệ không nói gì cả, mời các vị đại huynh thượng lộ bình an!
 
Hàn Bán Thông chờ đám lính kia đi khuất mới đến nói với A Đông:
 
-  Ngày hôm nay coi như làm không đã vậy đồ nghề tiểu đệ đã hư hết rồi làm sao ngày mai có thể làm tiếp đây?
 
A Đông đáp mặt tỉnh bơ:
 
-  Bán mấy ngày cũng có đồng ra đồng vô rồi không sao đâu Hàn huynh!
 
A Đông dọn dẹp sơ hàng bánh bao bị đám lính phá xong quay sang nói với Hàn Bán Thông:
 
-  Tiểu đệ đau bụng quá, Hàn huynh ở lại nha tiểu đệ về nhà trước đây!
 
Hàn Bán Thông chưa kịp gật đầu A Đông đã lủi chạy mất tiêu. Anh chàng đồ gàn nhìn thái độ A Đông chợt sinh nghi, tuy biết A Đông rất linh mẫn nhưng nếu như A Đông kiếm chuyện với bọn lính khi nãy thì rất khó nói. Hàn Bán Thông vội vàng chạy về hướng đám lính khi nãy bước đi.
 
Qua mấy đoạn đường với mấy con hẻm mà Hàn Bán Thông vẫn không phát hiện ra đám lính cùng với A Đông đâu cả, đang nóng ruột thì thấy A Đông trong một con hẻm nhỏ vừa chạy vừa nhảy chân chim sáo trông rất tự nhiên đi ra, thấy mặt hắn Hàn Bán Thông la lên:
 
-  Tiểu đệ nãy giờ đi đâu vậy khiến huynh lo sợ muốn chết, chúng ta về nhà thôi!
 
A Đông cười đáp lại:
 
-  Tiểu đệ kiếm chỗ đi cầu thôi mà huynh đi theo làm gì chứ?
 
Hàn Bán Thông hỏi dò:
 
-  Có chuyện gì mà trông đệ vui vẻ thế?
 
A Đông cười nói:
 
- À, mấy tên lính lấy tiền của đệ khi nãy bọn chúng ăn chia nhau không đều nên đánh nhau quá trời, hiện giờ cả bọn đang nằm la lết. Nhìn thấy mà mắc cười.
 
Hàn Bán Thông hỏi lại:
 
-  Đệ không đánh họ đấy chứ?
 
A Đông không trả lời, nói lãng qua chuyện khác:
 
-  Không biết ngày mai nên làm gì đây!
 
Hàn Bán Thông gợi ý:
 
-  Đệ nên làm đồ thủ công cho bớt vất vả khỏi phải thức khuya dậy sớm!
 
A Đông gật gù:
 
-  Chúng ta đi mua vật liệu thôi Hàn huynh.
 
Góc chợ nhỏ nơi A Đông và Hàn Bán Thông kiếm tiền hôm sau đầy bóng những cánh diều ngộ nghĩnh tung bay trong gió. Tiếng cười dòn tan của các em bé chạy nhảy khắp các con đường khiến Hàn Bán Thông vui lây. A Đông vừa bán vừa làm ngay tại chỗ theo yêu cầu của các khách hàng nhí, hắn có vẻ sung sướng lắm. Đang bán chợt Hàn Bán Thông chạy đến bên nói nhanh:
 
-  Cái cô nương của Lệ Thanh Hồng đang đi đến đấy, mỗi lần cô ta xuất hiện tiểu huynh có cảm giác là đệ gặp tai nạn vậy, lần này phải cẩn thận đừng để bọn lính phá đồ của đệ!
 
A Đông ngước mặt lên vừa lúc nàng Trân Trân đến bên, hắn cười chào:
 
-  Cô nương mạnh khỏe a!
 
Nàng Trân Trân chào lại rồi hỏi:
 
-  Hôm nay công tử không bán bánh bao nữa sao?-  Nàng ngắm  những cánh diều một lúc rồi nói tiếp -  Đẹp quá, không biết tiện thiếp có thể thả chúng bay lên được không?
 
A Đông cầm một con diều lớn đưa cho Trân Trân, hắn nói:
 
-  Cô nương cứ cầm về thả đi dễ lắm mà!
 
Trân Trân đưa đôi mắt hồ thu nhìn A Đông ướm hỏi:
 
-  Công tử có thể chỉ cho tiện thiếp cách thả diều được không?
 
A Đông bước ra ngoài cầm con diều hướng dẫn cách điều khiển cho Trân Trân, người đẹp đứng cạnh hắn tỏ vẻ rất thích thú, nàng lấy con diều lại toan trả tiền thì A Đông gạt đi:
 
-  Hôm trước cô nương đưa tiền dư nhiều rồi, cái này coi như quà tặng vậy!
 
Nàng Trân Trân cảm tạ A Đông quay lưng toan bước đi bỗng từ bên kia con đường một kỵ sĩ bịt mặt cưỡi ngựa lướt qua đưa tay giật lấy con diều ra roi phóng ngựa chạy luôn. Nàng Trân Trân hoảng hốt nhìn theo, A Đông đứng ngay đó hắn liền đưa tay huýt sáo khiến con ngựa của người kỵ sĩ đứng khựng lại. A Đông rượt đến toan hỏi cho ra lẽ thì người kỵ sĩ ấy đã rút ra thanh trủy thủ đâm vào mông con ngựa đang ngựa khiến nó lồng lên chạy tiếp.
 
A Đông đã lỡ rượt theo, hắn sẵn đà chạy nhảy gọn lên phía sau người kỵ sĩ nhưng người ấy vẫn không dừng lại mà cứ thúc ngựa chạy như bay. Người đi đường sợ hãi dạt cả qua một bên để tránh, ngồi phía sau A Đông cười nói:
 
-  Huynh đài không vì con diều vài xu mà làm thế này chứ?
 
Không nghe trả lời, A Đông vịn bờ vai người kia nói tiếp:
 
-  Nếu thích thì huynh đài cứ giữ lấy nhưng phải dừng ngựa lại để ta còn đi về!
 
A Đông vừa dứt lời phải nghiêng mình tránh ngay, người cưỡi ngựa phía trước giật chõ đánh về sau cố ý muốn hất hắn ra. Tính tinh nghịch nổi lên A Đông đưa hai tay ra trước chụp lấy sợi dây cương ngựa, hai chân hắn thúc mạnh khiến con ngựa cứ tăng tốc chạy miết về phía trước.
 
 Người kị sĩ sau một lúc lúng túng trước cách điều khiển ngựa của A Đông, y như lấy lại bình tĩnh bất ngờ hất mạnh đầu về sau, khoảng cách quá gần A Đông muốn tránh cũng không kịp, đầu của người ấy đánh mạnh vào cằm của A  Đông khiến hắn suýt rớt xuống ngựa. A Đông vội buông dây cương ôm lấy người kia, bất chợt bàn ta hắn cứng đơ ra khi chạm phải hai vật gì mềm mềm rất dễ chịu ở ngực người phía trước, ngồi trên cùng lưng một con ngựa mà nãy giờ hắn vô tâm không nhận ra được đó là một thiếu nữ. A Đông hết cả hồn hắn thấy rõ ràng cái chõ của người ấy giật mạnh vào mặt hắn nhưng hắn không dám né, từ trên lưng ngựa hắn nhào xuống đất ngay. Người ngồi trước bị mất thăng bằng cũng té xuống theo, con ngựa không người điều khiển chạy thêm một đoạn mới dừng lại.
 
A Đông lồm còm bò dậy sau khi té lộn bảy tám vòng, hắn chạy đến bên người kia đang nằm yên dưới đất, A Đông khẽ lay lay gọi:
 
-  Cô nương, cô nương có sao không?
 
Không nghe tiếng trả lời, A Đông vội tháo chiếc khăn bịt mặt của người ấy xuống cho dễ thở bất giác hắn ngẩng người ra, người ấy chính là nàng công chúa kiêu kì Hoàng Bích Vân. Cũng may ngựa chưa chạy ra khỏi thành nên nhà dân ở gần đó cũng nhiều, A Đông chạy tới chạy lui xin nước lau mặt cho Hoàng Bích Vân, hắn đỡ nàng ngồi dựa vào một gốc cây lớn gần đó ngồi đợi hồi lâu vẫn chưa thấy tỉnh lại. A Đông nóng ruột đi qua đi lại chợt hắn đứng lại trước mặt nhìn Hoàng Bích Vân nói lớn:
 
-  Ta biết ngươi đang đùa mà, ngươi tỉnh dậy giùm ta cái đi, người Mông Cổ các ngươi có thuật cưỡi ngựa hay lắm mà. Đã cưỡi thì không té, đã té thì phải đứng dậy mà đã đứng dậy thì tất nhiên không có việc gì, phải không?
 
Nói thiên nói địa một hồi, A Đông chợt phát giác mí mắt Hoàng Bích Vân khẽ động đậy hắn mừng rỡ ngồi sát bên giật giật tóc mai cho nàng tỉnh hẳn, vừa mở mắt ra thấy A Đông  bên cạnh Hoàng Bích Vân lấy tay cố đẩy hắn ra, nàng nhìn sang một bên nói:
 
-  Ngươi càng lúc càng khinh dễ ta, ngươi đi đi ta không muốn thấy mặt ngươi nữa!
 
A Đông cười cầu hòa:
 
-  Ta vô tình thôi mà, tại ngươi không chịu nói sớm là ngươi thích thả diều, nếu biết vậy ta sẽ tặng cho chứ đâu phải mất công ngươi đến vậy.
 
Nghe A Đông nói nàng Hoàng Bích Vân im lặng một lúc mới nói:
 
-  Ngươi nói thật chứ?
 
A Đông đáp:
 
-  Bây giờ không muốn thật cũng phải thật rồi.
 
Nàng Hoàng Bích Vân từ từ đứng dậy, thân hình nàng ê ẩm lắm nhưng nói như A Đông người Mông Cổ của nàng từ nhỏ đã sống trên lưng ngựa cho nên chuyện té ngã đối với họ rất bình thường, có điều vì bất ngờ trước tình huống va chạm xác thịt nên nàng không làm chủ được bản thân mới té nặng đến thế. Khẽ huýt sáo con ngựa đang đứng gặm cỏ từ đằng xa đã hí vang chạy đến, Hoàng Bích Vân với tay lấy con diều đã giật khi nãy được cột vội vàng vào cổ nó đưa cho A Đông nói:
 
-  Ngươi bày ta thả đi!
 
A Đông cầm con diều trên tay thấy dây nhợ vẫn còn nguyên chưa bị rối hắn kéo Hoàng Bích Vân ra khoảng đường trống chỉ cho nàng ta cách tung diều lên và điều khiển theo chiều gió. Nhìn con diều lơ lửng trên không Hoàng Bích Vân cười nói luôn miệng như quên đi cái đau té ngựa khi nãy. A Đông thấy nàng vui hắn liền chỉ thêm cách gởi thư bằng cách cột một miếng giấy mỏng vào sợi dây của con diều, nàng Hoàng Bích Vân ở dưới giật giật sợi dây miếng giấy từ từ chạy ngược lên lại phía trên. Trò chơi dân gian ngộ nghĩnh này cuốn hút Hoàng Bích vân cho đến lúc A Đông không chịu nổi phải lên tiếng:
 
-  Ngươi cuốn diều lại đi, hôm nay như vậy là đủ rồi!
 
Hoàng Bích Vân tuy không muốn nhưng cũng làm theo, nàng nheo mắt dưới ánh nắng nói với A Đông:
 
-  Ngày mai chúng ta chơi tiếp nha!
 
A Đông lắc đầu:
 
-  Ta còn có công việc nữa, ngươi thích thì cứ việc chơi một mình đi, diều thả đâu cũng được chỉ cần có bãi đất trống thôi.
 
Cả hai dắt ngựa đi sóng đôi bên nhau, Hoàng Bích Vân nhìn sang A Đông nói:
 
-  Ngươi đừng làm những công việc như vầy nữa được không? Nếu ngươi thích ta sẽ nói với thân huynh của ta, ngươi vào trong phủ huynh ấy ở lo học hành sau này sẽ dễ tiến thân hơn!
 
A Đông lắc đầu:
 
-  Ta không thể, còn chuyện tiến thân nếu thích thì tự ta làm chứ không muốn liên quan đến ngươi. Ta chỉ muốn ngươi đừng cho người đến quấy phá chỗ làm ăn của ta nữa thôi!
 
Hoàng Bích Vân nhướng mắt:
 
-  Ngươi nói ta phá ngươi?
 
A Đông cười:
 
-  Ngoài ngươi ra thì còn ai trồng khoai đất này nữa!
 
Hoàng Bích Vân thoáng đỏ mặt quay sang nhìn A Đông nói:
 
-  Ngươi..ngươi…ừ thì ta phá đấy, ta không muốn nhìn thấy ngươi làm những công việc ti tiện ấy nữa!
 
A Đông mở to đôi mắt nói:
 
-  Ngươi cho những công việc ta làm là ti tiện à? Chỉ có những người ăn không ngồi rồi không chịu làm việc mà cứ đòi hưởng thụ mới là ti tiện còn ta đổ mồ hôi công sức ra để kiếm đồng tiền chính đáng thì việc gì ngươi phải khó chịu chứ?
 
Hoàng Bích Vân mím môi:
 
-  Cứ cho là vậy đi nhưng ta không thích thấy ngươi có quan hệ với ả kỹ nữ của Lệ Thanh Hồng!
 
A Đông cười:
 
-  Kỹ nữ cũng là con người có gì đâu phải phân biệt, cái nghề ấy theo ta biết họ còn có ông tổ đỡ đầu tiếng tăm lừng lẫy là Thần mày trắng Quản Trọng đấy.
 
Nàng Hoàng Bích Vân vụt nhảy lên yên ngựa nàng quay xuống nói:
 
-  Cái con người của ngươi mở miệng ra chẳng có gì đáng để nghe cả.
 
Nàng toan thúc ngựa chạy thì có tiếng người kêu từ xa:
 
-  Hoàng muội đó phải không?
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





Khoái Hoạt Lâm - Q.2 Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: Khoái Hoạt Lâm - Q.2   Khoái Hoạt Lâm - Q.2 Empty

Về Đầu Trang Go down
 
Khoái Hoạt Lâm - Q.2
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
 :: Tư liệu :: Kiếm hiệp Vạn Xuân-
Chuyển đến