Đất nước [1]Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Cỏ mòn thơm mãi dấu chân em
Gió thổi mùa thu vào Hà Nội
Phố dài xao xác heo may
Nắng soi ngõ vắng
Thềm cũ lối ra đi
Lá rụng đầy
Ôi nắng dội chan hoà
Nao nao trời biếc
Gió đượm hương đồng ruộng
Hương rừng chiến khu
Tháp Rùa lim dim nhìn nắng
Những cánh chim non
Trông vời nghìn nẻo
Mây trắng nổi tơi bời
Mấy đứa giết người
Hung hăng một buổi
Tháng Tám về rồi đây
Hôm nay nghìn năm gió thổi
Trời muôn xưa
Đàn con hè phố
Môi hớn hở
Ngày hẹn đến rồi
Các anh ngậm cười bãi núi ven sông
Hà Nội
Ơi núi rừng.
[2]Nguyễn Đình Thi(Văn Nghệ số 6, tháng 10+11, 1948, xuất bản tại Việt Bắc)Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu trên đồi núi
Sông Cầu êm ả cuộn về xa
Tôi nhớ cánh đồng thơm cốm mới
Gió thổi mùa thu vào Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Nắng vàng hoe ngõ vắng
Thềm cũ lối ra đi
Lá rụng đầy
Ôi nắng dội chan hoà
Nao nao trời biếc
Như cuời như nói thiết tha
Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa
Nuớc những người chưa bao giờ khuất
Ta nghe rì rầm trong tiếng đất
Những buổi ngàn xưa vọng nói về
Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép gai đâm nát trời chiều
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu
Từ những năm đau thương chiến đấu
Bỗng ngời lên nét mặt quê hương
Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
Đã bật lên tiếng thét căm hờn
Bát cơm chan đầy nước mắt
Bay còn dằng khỏi miệng ta
Giặc Tây với thằng chúa đất
Đứa đè cổ đứa lột da
Cờ đỏ phất qua trời vẫy gọi
Đoàn gái trai khoác súng trường chinh
Đây Thăng Long Đông Đô Hà Nội
Đây những người con Hồ Chí Minh
Những buổi sớm buổi chiều vang dội
Tiếng kèn xa văng vẳng trong suơng
Đạp xiềng xích những người áo vải
Đã đứng lên thành những anh hùng
Những làng xóm mọc lên lũy thép
Những ruộng vuờn thành bể dầu sôi
Quân giặc kinh hoàng trên đất chết
Mỗi buớc đi lạnh toát mồ hôi
Súng nổ rung trời giận dữ
Người lên như nuớc vỡ bờ
Nuớc Việt Nam từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng loà.
Nguyễn Đình Thi(Bản đăng trên báo Đất Nuớc, số Xuân 1956)Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Tôi nhớ những ngày thu đã xa
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy
Mùa thu nay khác rồi
Tôi đứng vui nghe giữa núi đồi
Gió thổi rừng tre phấp phới
Trời thu thay áo mới
Trong biếc nói cười thiết tha
Trời xanh đây là của chúng ta
Núi rừng đây là của chúng ta
Những cánh đồng thơm mát
Những ngả đường bát ngát
Những dòng sông đỏ nặng phù sa
Nuớc chúng ta
Nuớc những người chưa bao giờ khuất
Đêm đêm rì rầm trong tiếng đất
Những buổi ngày xưa vọng nói về
Ôi những cánh đồng quê chảy máu
Dây thép gai đâm nát trời chiều
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu
Từ những năm đau thương chiến đấu
Bỗng ngời lên nét mặt quê hương
Từ gốc lúa bờ tre hồn hậu
Đã bật lên những tiếng căm hờn
Bát cơm chan đầy nước mắt
Bay còn dằng khỏi miệng ta
Thằng giặc Tây thằng chúa đất
Đứa đè cổ đứa lột da
Xiềng xích chúng bay không khoá được
Trời đầy chim và đất đầy hoa
Súng đạn chúng bay không bắn được
Lòng dân ta yêu nuớc thương nhà
Khói nhà máy cuộn trong sương núi
Kèn gọi quân văng vẳng cánh đồng
Ôm đất nuớc những người áo vải
Đã đứng lên thành những anh hùng
Ngày nắng đốt theo đêm mưa giội
Mỗi bước đường mỗi buớc hi sinh
Trán cháy rực nghĩ trời đất mới
Lòng ta bát ngát ánh bình minh
Súng nổ rung trời giận dữ
Người lên như nuớc vỡ bờ
Nuớc Việt Nam từ máu lửa
Rũ bùn đứng dậy sáng loà.
Nguyễn Đình Thi(Bản đăng trong Tuyển tập Thơ Việt Nam, Hà Nội, 1956)
1.
VXTĐ: Bài này có nhiều bản in khác nhau, VXTĐ đưa lên 3 bản theo thời gian.
2. Bài này đăng với tựa đề là "Sáng mát trong như sáng năm xưa"