Nắng lửa rung rinh Xóm tre lặng lẽ Tiếng võng nhà ai ru trẻ Nặng nề chậm chạp đong đưa...
Nặng nề chậm chạp đong đưa... Cót ca cót két nhịp thơ muôn đời Bồng bông bông... Ạ ời ời... Cót ca cót két muôn đời nhịp thơ.
Ta say sưa Nghe tiếng võng đưa Ru hồn mơ Trong lời thơ Dân tộc, Mơ màng lắng nghe tiếng khóc Của thời măng sữa xa xôi
Ạ ơi ơi... Ạ ời ời... Cót ca cót két Muôn đời Nhịp thơ...
Tiếng võng đưa Cót ca cót két Trưa hè nắng khét Bà ru cháu say sưa...
Tiếng võng đưa Cót ca cót két Mẹ đi biền biệt Chị ru em ời ời... ... Ạ ơi ơi... Ạ ời ời... Cót ca cót két Muôn đời Nhịp thơ. Và đây những vần thơ Nhịp theo tiếng võng đong đưa Nhịp theo lời ru êm ái. Tình quê hương vời vợi Hồn dân tộc mang mang... Bao giờ nối lại giang san Mà nghe tiếng võng mơ màng đó đây.
Tôi yêu tiếng Việt miền Nam, Yêu con sông rộng, yêu hàng dừa cao. Yêu xe thổ mộ xôn xao Trên đường khúc khuỷu đi vào miền quê. Tôi yêu đồng cỏ nắng se, Nhà rơm trống trải, chiếc ghe dập dềnh. Tôi yêu nắng lóa châu thành, Trận mưa ngắn ngủi, gió lành hiu hiu. Nơi đây tôi mến thương nhiều, Miền Nam nước Việt mỹ miều làm sao! Xa xôi hằng vẫn ước ao Vào thăm vựa lúa xem sao, hỡi mình! Chừ đây tình đã gặp tình, Tưởng như trong đại gia đình đâu xa. Người xem tôi tựa người nhà, Người kêu thân mật tôi là: Thầy Hai! Ðồng bào Nam Việt ta ơi! Tôi yêu cặp mắt làn môi thiệt thà. Nước non vẫn nước non nhà, Bắc Nam xa mấy vẫn là anh em!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Bàng Bá Lân Fri May 25, 2012 3:25 pm
Vườn dừa
Vườn dừa có trái dừa xinh, Có cô con gái hiền lành dễ thương. Có nhiều gió dịu vương vương, Xanh xanh bóng lá, rờn rờn tình quê. Có ai về miệt Bến Tre Hỏi thăm nàng ấy vườn kia vài lời. Vườn em gây tự bao đời Mà cao bóng rợp che trời trong xanh. Dừa bao nhiêu gốc, cô mình? Cây bao nhiêu đốt? Trái lành bao nhiêu? Hanh về cỏ rạc nắng thiêu, Vườn dừa xanh mướt, hiu hiu gió cười. Êm êm luôn ngỡ chiều rơi, Đường thuôn bóng đổ, rạch ngòi quanh co. Nước dừa mát rượi thơm tho, Cùi dừa dịu ngọt … kẻ cho người mời. Ở đây quên cả nắng lười, Quên tình tráo trở, quên đời bạc đen. Ở đây dừa mọc liền chen Đổ muôn bóng rợp đầu hiên cuối hè. Chân thành một tấm tình quê Sớm chiều đon đả đi về đón đưa …
Xa xôi nhớ mãi vườn dừa, Thương về nàng ấy bây giờ thương ai?