Nguyễn Tất Nhiên sinh ngày 30 tháng 5 năm 1952 tại quận Đức Tu, tỉnh Biên Hòa và mất ngày 3 tháng 8 năm 1992 tại California.
Nguyễn Tất Nhiên theo học trường trung học Ngô Quyền từ năm 1963 cho tới năm 1970. Lúc mới vừa lên trung học đệ nhất cấp, Nguyễn Tất Nhiên đã làm thơ. Theo lời những người bạn cùng trường lúc đó, thơ của Nguyễn Tất Nhiên đã rất hay từ nhỏ. Lúc đó Nguyễn Tất Nhiên thành lập thi văn đoàn với bạn học là Đinh Thiên Phương, tên thật là Đinh Thiên Thọ. Cả hai thi sĩ học trò này cùng chung nhau xuất bản tập thơ Nàng thơ trong mắt năm 1966, khi đó Nguyễn Tất Nhiên được 14 tuổi. Trong tập thơ này Nguyễn Tất Nhiên lấy bút hiệu là Hoài Thi Yên Thi.
Thời gian này, Nguyễn Tất Nhiên đã gặp một cô gái người miền Bắc tên là Duyên và có với cô này một tình cảm nhẹ nhàng nhưng không thành công vì hoàn cảnh gia đình và cả tính nghệ sĩ của Tất Nhiên. Dù vậy, cô gái tên Duyên này cũng đã là cảm hứng cho Tất Nhiên sáng tác khá nhiều bài thơ Khúc tình buồn, hay các bài Cô Bắc Kỳ nho nhỏ, Linh mục, Em hiền như ma sơ.
Tâm hồn nghệ sĩ của Nguyễn Tất Nhiên đã bộc lộ từ lúc ông còn rất trẻ. Đầu óc của ông được miêu tả lúc nào cũng như mơ mộng suy nghĩ đâu đâu, không tập trung ngay cả khi đang học. Bạn bè thời gian này gọi đùa ông là Hải Ngáo hay Hải Khùng. Tương truyền, có một buổi sáng, Nguyễn Tất Nhiên đứng giữa ngã tư ở Biên Hòa như chỗ không người, bỏ tay trong túi quần nhìn lên trên trời.
Mối tình vô vọng với cô Duyên, nỗi đam mê, niềm đau khổ làm người đã tạo nên phong cách thơ của ông.
Theo lời kể của nhà thơ Thái Thụy Vy: "hồi chưa nổi tiếng, trời nắng chang chang mà anh ưa mặc cái manteau mua ở khu Dân sinh, mồ hôi nhễ nhại, ưa đạp xe đạp đi cua cô em Bắc Kỳ nho nhỏ tên Duyên..."
Sự nghiệp của Nguyễn Tất Nhiên thời gian đầu không mấy thành công: thơ ông in ronéo tặng không cho các nữ sinh đều bị quăng vào thùng rác. Những tập thơ gửi bán trong các tiệm sách đầu chợ Biên Hòa để đến giấy đổi màu vàng vẫn không bán được.
Cho đến khi thơ ông được một số thầy giáo gửi đăng báo Sáng tạo của Mai Thảo, rồi Phạm Duy, Nguyễn Đức Quang thấy đó mà phổ nhạc thì mới bắt đầu nổi tiếng.
Vào khoảng năm 1972 hoặc 1973, Nguyễn Tất Nhiên nhận được giấy gọi nhập ngũ vào trường Võ bị Thủ Đức. Tuy nhiên mới vào Trung Tâm 3 Quang Trung, ông đã được cho thôi về vì lý do tâm thần bất ổn. Sau năm 1975, Nguyễn Tất Nhiên sống ở trong nước cho tới 1981. Trong thời gian này ông học đàn và sáng tác ca khúc với nhạc sĩ Nguyễn Hữu Nghĩa trong bốn năm. Năm 1980, ông sang định cư tại Pháp, rồi cuối cùng sang Mỹ sống ở Quận Cam. Năm 1987, ông gia nhập Hội Nhà Văn Việt Nam Lưu Vong.
Sau ông lấy vợ có tên là Minh Thủy, có 2 đứa con trai.
Ngày 3 tháng 8 năm 1992, người ta thấy ông nằm chết trong một xe hơi cũ, đậu dưới bóng cây trong sân chùa tại California.
Tác phẩm:
Thơ của Nguyễn Tất Nhiên nổi tiếng với những tác phẩm viết về cảm tình tuổi trẻ, bằng cách đào sâu vào cảm xúc, tư tưởng của con người. Ông thổi một làn gió mới vào thơ Việt Nam với đầy những ý tưởng kỳ lạ: Người yêu là dao nhọn (trong bài Khúc buồn tình), là tín đồ duy nhất: "Tín đồ là người tình, người tình là ác quỷ, ác quỷ đầy quyền năng", còn tôi "là linh mục, giảng lời tình nhân gian", một cách ẩn dụ táo bạo để nói về cái tình cảm âu yếm trong đau khổ, lạc quan trong bi thiết của người yêu, được thể hiện bằng những lời lẽ bông đùa nhưng ngụ ý sâu cay. Nhiều bài khác thì gợi nên hình ảnh của tuổi học trò, vừa hồn nhiên, vừa nghịch ngợm ("Duyên của ta tình con gái Bắc", "Bởi yêu em nên sầu khổ dịu dàng")...
Thơ của ông do đó được đón nhận như một hiện tượng, cùng với sự quan tâm của các nhạc sĩ nổi tiếng lúc ấy như là Phạm Duy, Nguyễn Đức Quang, những dòng thơ kỳ lạ đã được phổ biến hầu khắp, được nhiều giới yêu thích.
Tác phẩm đã in:
Nàng thơ trong mắt (thơ, Biên Hòa, 1966, cùng với Đinh Thiên Phương)
Dấu mưa qua đất (thơ, Biên Hòa, 1968, cùng với bút đoàn Tiếng Tâm Tình)
Thiên Tai (Thơ, 1970)
Thơ Nguyễn Tất Nhiên (thơ góp nhặt từ 1969-1980, nhà xuất bản Nam Á - Paris in lần đầu tiên năm 1980)
Những năm tình lận đận (tập nhạc 1977-1984, nhà xuất bản Tiếng Hoài Nam, Hoa Kỳ 1984)
Chuông mơ (Thơ từ năm 1972-1987, nhà xuất bản Văn Nghệ - California, 1987)
Tâm Dung (thơ, Người Việt 1989) Ngoài sáng tác thơ, ông còn viết một số bài nhạc, nổi tiếng trong số đó là bài "Chiều trên đường Hồng Thập Tự" và lời ca cho bài "Trúc đào" (nhạc của Anh Bằng)
Nguồn: Trích từ trang vi.wikipedia.org/wiki/Nguyễn_Tất_Nhiên
Vân Nhi Đại Ca
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
(Tập “Thơ Nguyễn Tất Nhiên” đã được nhà xuất bản Nam Á tại Paris phát hành vào năm 1980 - gồm 38 bài thơ trong đó có một số bài được trích từ tập thơ Thiên Tai. Những bài đã đưa lên sẽ dẫn đường link, không đưa lại.)
(Tập thơ “Chuông Mơ” do nhà xuất bản Văn Nghệ phát hành tại California vào năm 1987, gồm 18 bài thơ và một phụ bản nhạc của Khúc Lan phổ từ bài thơ “Nguyên Do” của Nguyễn Tất Nhiên.)
(1) người từ trăm năm về qua sông rộng ta ngoắc mòn tay trùng trùng gió lộng (thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá thà như giọt mưa khô trên tượng đá có còn hơn không mưa ôm tượng đá) người từ trăm năm về khơi tình động ta chạy vòng vòng ta chạy mòn chân nào hay đời cạn (thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá thà như giọt mưa khô trên tượng đá có còn hơn không mưa ôm tượng đá) người từ trăm năm về như dao nhọn ngọt ngào vết đâm ta chết âm thầm máu chưa kịp đổ (thà như giọt mưa vỡ trên tượng đá thà như giọt mưa khô trên tượng đá có còn hơn không mưa ôm tượng đá)
(2) thà như giọt mưa gieo xuống mặt người vỡ tan vỡ tan nào ta ân hận bởi còn kịp nghe nhịp run vồi vội trên ngọn lông măng (người từ trăm năm vì ta phải khổ)
Nguyễn Tất Nhiên (1970 - Trích tập Thiên Tai)
Nhạc Phạm Duy; Thơ: Nguyễn Tất Nhiên; Ca sỹ: Elvis Phương
dĩ vãng là địa ngục giam hãm đời muôn năm tôi - người yêu dĩ vãng nên sống gần Satan ngày kia nghe lời quỉ giáng thế thêm một lần trong kiếp người linh mục xao gầy cơn điên trăng!
2.
vì tôi là linh mục không mặc áo nhà giòng nên suốt đời hiu quạnh nên suốt đời lang thang! vì tôi là linh mục giảng lời tình nhân gian nên không có thánh kinh nên không có bổn đạo nên không có giáo đường (một tín đồ duy nhất vừa thiêu hủy lầu chuông!) vì tôi là linh mục phổ lời tình nhân gian thành câu thơ buồn bã nên hạnh phúc đâu còn nên người tình duy nhất vừa thiêu hủy lầu chuông vì tôi là linh mục không biết mặt thánh thần nên tín đồ duy nhất cũng là đấng quyền năng!
3.
tín đồ là người tình người tình là ác quỉ ác quỉ là quyền năng quyền năng là tín đồ tín đồ là người tình (vì tôi là linh mục giảng lời tình nhân gian!)
4.
vì tôi là linh mục không biết rửa tội người nên âm thầm lúc chết tội mình còn thâm vai ...
Nguyễn Tất Nhiên (1970 - Trích tập Thiên Tai)
Thơ: Nguyễn Tất Nhiên; Nhạc: Nguyễn Đức Quang; Ca sỹ: Don Hồ
Và thơ tôi gom hết cho người Rất tội nghiệp như giòng sông nước cạn.
2.
Chiều nay trời mưa trên tóc nhuộm Không biết người có sợ tàn phai.
3.
Tình một hai năm chưa phải tình dài Cũng không thể gọi là tình mới Tôi vẫn đợi như ngày tôi đã đợi Vẫn ngậm tình về như buổi ngậm tình đi (Nghĩa là tôi ấp úng chuyện yêu người Cơ khổ như những lời thú tội!)
4.
Tình sớm rụi bởi rơm tình sớm cháy Tôi làm sao can đảm ngắm tro tàn? Nên cuộc đời, cứ thế, run run (Gió thì lạnh - tay chẳng màng đánh lửa!)
5.
Tôi vẫn đợi, đợi thêm người chút nữa Tự an ủi mình khi cắn nổi sầu đau Tình một hai năm... chưa bạc mái đầu Chưa tuyệt vọng (bởi vì chưa hy vọng).
6.
Và hôm nay mưa nhiều trên tóc nhuộm Xơ xác người, tôi thấy buồn chưa tôi? (Biết làm sao cấm đoán được mưa trời?)
7.
Cha mẹ sinh tôi: thằng con bất hiếu Thề thốt thương người hơn cả song thân!
Và hạnh phúc tôi và hạnh phúc tôi khác nào những giọt sương cuối cùng âm thầm bốc hơi thành mây thành khói mịt mờ trong tâm thức lãng quên mà hạnh phúc mang ý nghĩa hủy diệt đến không còn tàn tích ôi hạnh phúc tôi chìm – hủy diệt chìm trong hủy diệt – nên chẳng biết gì hết
Đã là con người rõ rệt
Ai không hơn một lần ướt áo
Thời tiết thay đổi bất thường
Nắng cũng mồ hôi
Còn mưa thì thâm lậm
Dĩ nhiên
Nên tôi có nhiều thời kỳ chạy ráo riết săn đuổi tình yêu (dù tình yêu tôi là đường tên bắn đi từ khả năng một xạ thủ tồi tệ) săn đuổi hạnh phúc (dù hạnh phúc tôi chỉ vài giọt sương chắt mót trên lá cành)
Ban mai trời thổi gió
Nỗi tự kiêu tôi chính là nỗi tự kiêu của giọt sương sắp tan nên đời sống bấp bênh tự thấy mình cao quí bởi phút giây hấp hối lê thê
Tôi không vỗ ngực vênh váo khoe thơ mình từng “được” Đài phát thanh Hà Nội lên án, như có người đã huênh hoang và xem đó là một niềm hãnh diện. Vì như thế, chẳng hóa ra bạo quyền Cộng Sản là cái thước đo tầm vóc văn hóa miền Nam Việt Nam sao? Vậy thì, có mâu thuẫn chăng khi tuyên bố Cộng Sản không có văn học?
Thật tình, điều hãnh diện nếu có nơi tôi – phải nói rằng sung sướng thì đúng hơn, là sự may mắn hiếm hoi của một tập thơ nhỏ lại được những vị hoạt động bảo tồn văn hóa lưu tâm.
Tôi muốn nhắc đến anh Mai Trung Ngọc, chủ trương Nhà xuất bản SUDASIE ở Paris, năm lần bảy lượt thúc giục tôi cố nhớ rán chép lại thơ mình được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Rồi thật là cảm động, chính anh Ngọc đứng bên máy in thâu đêm suốt sáng chăm sóc ấn phẩm, đưa nó lên tới độ mỹ thuật cao.
Giờ đây, lại đến anh Đỗ Ngọc Tùng, Giám đốc Cơ sở Xuất bản Đại Nam ở California đã ưu ái ghé mắt vào tác phẩm mỏng manh này.
Tôi cũng muốn nhắc đến anh Nguyễn Văn Thành, Giám đốc Nhà xuất bản Hiện Đại ở Sàigòn trước năm 1975, đã ráo riết thực hiện tập thơ mang tên THƠ NGUYỄN TẤT NHIÊN này. Nhưng định mệnh đã bắt THƠ NGUYỄN TẤT NHIÊN phải chào đời trên đất Pháp, trong hoàn cảnh lưu vong!
Lý tưởng và thiện tình vong niên bằng hữu hòa lẫn trong các anh. Tệ thay, tôi chỉ đành ngỏ lời cám ơn suông!
Nếu tập thơ nhỏ này có được cái danh dự đóng góp một phần khiêm tốn nào đó trong trời văn học nghệ thuật Việt Nam, tôi tưởng, chính những bàn tay của các anh đã ra sức đẩy nó vào, bằng tình thương quý nồng nàn dành cho tác giả.
Nguyễn Tất Nhiên Anaheim, California ngày 6 tháng 10, 1982
Phu thê nếu phải nợ rồi, Thì tôi đâu ngại ngỏ lời yêu em.
Như con chim mới tập chuyền Bâng khuâng gấm lụa thánh hiền em ra. Mặt trời rực rỡ phương xa Ở đây hạnh phúc chỉ là đau thương Những đôi mắt ngó lườm lườm Những nanh vuốt thú ẩn trong dáng người Cách gì tôi nhủ khuyên tôi Sống cho ra vẻ cần đời, trang nghiêm Sống không khinh lũ thấp hèn Thế nên từ đó cơn điên xé đời.
Cách gì tôi nhủ khuyên tôi Sống không dữ dội, sống nguôi hận thù (Tôi duy tâm, rất nhân từ Thế nhưng thời đại suy tư đã ... tàn!)
Phu thê nếu đã buộc ràng Thì xin nhẫn nhục cưu mang vợ chồng Tôi, quanh năm sống hoang đàng Cũng xin nhỏ lệ hoàn lương khóc tình!
năm năm trời... ta làm tên quái đản cầu danh trên nước mắt của người tình năm năm trời có nhục có vinh có chua, chát, ngọt, bùi, cay, đắng... có hai mái đầu chia nhau thù oán có thằng ta trút nạn xuốn vai em!
năm năm trời... có một tên Duyên ta ca tụng, rồi chính ta bôi lọ tình ta đẹp nhưng tính ta còn nít nhỏ nên lỗi lầm đã đục màu sông nếu em còn thương mến tuổi mười lăm xin nuốt hận mỉm môi cười xí xóa
hồn ta đẹp nhưng đời ta thảm quá nên tị hiềm nhen nhúm giữa ngây thơ nếu em còn chút đỉnh mộng mơ xin rộng lượng thứ dung người lỡ dại!
năm năm trời... ta là tên chiến bại tìm mưu thâm hạ thủ đê hèn và lần nào ta lén lút đâm em bằng những ngọn dao mù lòng quáng dạ
Duyên oằn oại cũng là Duyên sáng giá bởi trước đây ta đã tự đâm mình! năm năm trời... đeo đuổi hư danh ta mấy kiếp vẫn là ta mắc nợ
mình hậu thế cách chi mà gặp gỡ bởi vì ta không dễ được đầu thai! nếu được đầu thai, không dễ được làm người! (dù chỉ làm người trên đất... mọi!)
2.
ta háo thắng nên tưởng mình cứng cỏi tưởng đâu mình can đảm giết tình yêu tưởng đâu mình Quan Đế tuyệt đường siêu giờ ngã ngựa, tiểu nhân như... Tào Tháo
ta háo thắng nên thành người trâng tráo bị đời khinh lại giở giọng khinh đời! kỷ niệm đầu thơm ngát cả đôi môi ta nông nổi đưa tay cầm chén máu!
3.
năm năm trời... có tình giông nghĩa bão có con sông chờ cuốn kẻ quên bờ có trăm ngàn cánh lá trúc đào khô rơi rụng trước sân nhà em thổn thức
Duyên kiêu hãnh cũng là Duyên chết giấc! sau năm năm... hồn chắc cũng lạnh mồ (?) ta ngày nay, tạ lỗi một bài thơ em hãy ráng thuộc lòng... cho trẻ lại!
Người yêu tôi khóc ngất Chiều quân đội nghĩa trang Rạt rào hơi gió nóng Cho đau tà áo tang
Người yêu tôi khóc ngất Chiều quân đội nghĩa trang Ngập ngừng hơi xác ướp Bay pha mùi áo nhang
Người yêu tôi khóc ngất Trước quan tài sĩ quan Trước hai chàng lính đứng Thao diễn nghỉ lạnh lùng
Người yêu tôi khóc ngất Trung úy thản nhiên cười Lồng trong khung ảnh đẹp Dựng sau bình bông tươi
Sự vinh thăng bất ngờ Là đem theo nước mắt Là danh dự xót xa Là một lần đắp mặt
Một lá cờ quốc gia Tờ thư nào cuối cùng Nơi chiến trường Cam Bốt Tờ thư nào cuối cùng Dùng làm câu trăn trối "Nhớ gởi lời giùm anh Ai cũng thăm nhắn hết Nhớ cho Duyên hai nghìn Nó mừng hôm sinh nhật!..."
Chiều quân đội nghĩa trang Chiều mệnh danh tổ quốc Có muôn ngàn câu kinh Có muôn ngàn tiếng khóc Có chuyến xe nhà binh Đưa "Thiên Thần" xuống đất
Còn ai, còn ai chăng? Mua cờ bằng tính mệnh Cho tôi đừng biết tên Cho tôi đừng nhận diện Cho tôi đừng chứng kiến Xác "thiên thần" rã manh
Người yêu tôi khóc ngất Chiều quân đội nghĩa trang Vài dặm bụi lang thang...
Khổ đau oằn oại sinh thời Yêu ai tôi chỉ có lời thở than Có môi hôn trộm vội vàng Khiến em hoảng hốt trong cơn tình đầu
Nụ cười giữ được bao lâu? Nhân sinh là một giòng sầu miên man... Sông dài rồi cũng chia phân Tình bao nhiêu lớn cũng tàn phai phôi Tôi đam mê siết thân người Hay đâu đá tảng đeo đời trăm năm!
Em gầy guộc, em mong manh Em chưa đủ sức long đong cùng chàng Em ngây thơ đến rỡ ràng Em chưa đủ lượng khoan hồng thứ dung Em tội nghiệp, em tủi thân Em chưa tự chủ kíp ngăn lệ ràn...
Lôi người té sấp gian nan Lỗi tôi, ừ đó, muôn phần lỗi tôi
1. cô Bắc Kỳ nho nhỏ tóc "demi-garcon" chiều vui thương đón gió có thương thầm anh không? cô Bắc Kỳ nho nhỏ tóc "demi-garcon" cười ngày thơ hết nụ tình cờ thấy anh trông khi không đường nín gió bụi hết thời bay rong khi không đường nín gió anh lấy gì lang thang? cô Bắc Kỳ nho nhỏ tóc "demi-garcon" chiều đạp xe vô chợ mắt như trời bao dung anh vì mê mải ngó nên quên thù đám đông!
2. đời chia muôn nhánh khổ anh tận gốc gian nan cửa chùa tuy rộng mở tà đạo khó nương thân anh đành xưng quỉ sứ lãnh đủ ngọn dao trần! qua giáo đường kiếm Chúa xin được làm chiên ngoan Chúa cười run thánh giá bảo: đầu ngươi có sừng! đời chia muôn nhánh khổ anh tận gốc gian nan
cô Bắc Kỳ nho nhỏ mắt như trời bao dung hãy nhìn anh thật rõ trước khi nhìn đám đông hãy nhìn sâu chút nữa trước khi vào đám đông!
Nguyễn Tất Nhiên (1973)
Thơ: Nguyễn Tất Nhiên; Nhạc: Phạm Duy; Trình bày: Don Hồ
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ Đồng bằng miền nam trở trời trái gió Anh chợt nghe hồn thánh thót tiếng chuông Vừa đủ hồi sinh miền giáo đường buồn
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ Anh mặc áo len quấn khăn quàng cổ Bồng ẵm tim mình đi lễ tình yêu Đồng bằng miền nam dù chẳng lạnh bao nhiêu Nhưng cũng phải ra cái điều rét mướt Làm chiên ngoan, cả đời, tôn vinh hạnh phúc Cả đời tin sự thật có, thiên đàng
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian Bóng tôi ngã hướng thâm cùng đời sống khó
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ Phúc âm mừng ngân vọng được bao lâu? Tôi cả tin, nên rất dễ nghi ngờ Tôi vụng tính, nên vẫn thường do dự Tình chảy xiết qua đời như, thác lũ Tội thân tôi bầm dập, mủn, như bùn
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian Có soi thấu tận cùng miền u uẩn ? Đôi mắt nào sáng như trời quang đãng Hay ân cần chuyên chở lụy phiền tôi
Chẳng bao giờ thần thánh chịu hở môi Tôi cũng thế nên sầu say lúy túy Tôi cũng thế nên hờn cao ngất núi Chờ em qua, rồi, để qua luôn ...
Đôi mắt nào của Chúa ở trần gian Hãy phán đoán tâm hồn tôi, thánh thiện Đôi mắt nào tuyệt vời linh hiển Hãy tò mò thêm chút nữa, tình tôi !
Chẳng bao giờ thần thánh chịu lià ngôi Tôi cũng thế nên tượng hình rêu phủ Tôi cũng thế nên xương tàn cốt rũ Nơi miếu đền hoang rợn cánh dơi bay (Hãy một lần định bụng đến thăm tôi Thần thánh cô đơn rất sã(n sàng đãi ngộ !)
Mùa đông đã về rồi đó nhỏ Anh lặng mình thấm thía tiếng chuông Làm cây thông già đứng lặng hưởng mù sương Còn bao nhiêu đèn và bao nhiêu nến Hãy một lần mang ra thắp hết Hãy một lần khôi phục lại, niềm vui
Đôi mắt nào của Chúa ở lòng tôi Nhỏ ơi, ơi nhỏ, và nhỏ ơi ...
ta sẽ về thương lại nhánh sông xưa thương lại bóng hình người năm năm trước... em nhớ giữ tính tình con gái Bắc nhớ điêu ngoa nhưng giả bộ ngoan hiền nhớ dịu dàng nhưng thâm ý khoe khoang nhớ duyên dáng, ngây thơ... mà xảo quyệt!
ta sẽ nhớ dặn dò lòng nên tha thiết nên vội vàng tin tưởng chuyện vu vơ nên yêu đương bằng khuôn mặt khờ khờ nên hùng hổ... để đợi giờ thua thiệt!
nghe nói em vừa thi rớt Luật môi trâm anh tàn héo nụ-xa-vời mắt công nương thầm khép mộng chân trời xin tội nghiệp lần đầu em thất vọng! (dù thật sự cũng đáng đời em lắm rớt đi Duyên, rớt để thương người!)
ta - thằng ôm hận tú tài đôi không biết tìm ai mà kể lể chim lớn thôi đành cam rớt lệ ngày ta buồn thần thánh cũng thôi linh!
nếu vì em mà ta phải điên tình cơn giận dữ đã tận cùng mê muội thì đừng sợ, Duyên ơi, thiên tài yếu đuối tay tre khô mối mọt ăn luồn dễ gãy dòn miểng vụn tả tơi xương khi tàn bạo siết cổ người yêu dấu!
em chẳng bao giờ rung động cũ ta năm năm nghiệt ngã với tình đầu nên trở về như một con sâu lê chân mỏng qua những tàn cây rậm nuôi hy vọng sau ngàn mưa nắng lậm lá-xanh-em chưa dấu lở loang nào để ta còn thi sĩ nhất loài sâu nhìn lá nõn, tiếc, thèm... đâu dám cắn!
nếu vì em mà thiên tài chán sống thì cũng vì em ta ngại bước xa đời!
Ta làm chim tuyệt vọng bỏ quên trời Nên cánh vỗ như tay chào vĩnh biệt Nên hót điệu khàn khàn thống thiết Em có chiêm bao thấy ngậm ngùi ?
Ta phải khổ cho đời ta phải khổ Phải ê chề cho tóc bạc với thời gian Phải đau theo từng hớp rượu tàn Phải khép mắt sớm hơn giờ thiền định (Vì thượng đế từ lâu kiêu hãnh Cầm trong tay sinh tử muôn loài Tình ta vừa gánh nặng thấu xương vai Thì em hỡi ngai trời ta đạp xuống)
Thời mới lớn em dễ dàng xao động Buồn thay ta không bắt nổi hồn nàng Nên mật tình đắng giọng ngàn năm Thôi, phận bạc hãy nhuộm giùm tóc bạc
Ta vẫn nhớ trưa nào em ngồi hát Ta vẫn thèm hôn lên mắt tiểu thơ buồn Ta vẫn thèm ăn năn những lúc đón đường (Em khó chịu ... mà thư nào em cũng nhận)
Ta cất tiếng rủ ren người tuyệt vọng Hết còn ai can đảm đợi thư tình Để ta đành một kiếp ngóng tin em ...
Ta muốn riêng ta - người bất hạnh Để em còn mím lệ chảy ngang tôi Tay run run vuốt mặt kẻ qua đời Và sau đó ... em nên cười ta dại dột !
Hôn rách mặt mà sao còn nghi ngại? Nhớ điên đầu sao cứ sợ chia tan?
Mỗi lòng người một lý lẽ bất an Mỗi cuộc chết, có một hình thức, khác Mỗi đắm đuối có một mầm gian ác Mỗi đời tình, có một thú, chia ly
Chiều nắng âm thầm chào biệt lũ lá me Lá me nhỏ, như nụ cười hai đứa, nhỏ Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó Ta dìu nhau đi dưới bóng nợ nần
Em bắt đầu thấy ân hận, chưa em? Vì lỡ nói thương anh, cái thằng quanh năm túng thiếu Ân hận, có, thì hãy nên, ráng chịu Hãy xem như cảnh ngộ đã an bài Như địa cầu không thể ngược vòng quay Như Chúa, Phật phải gay go trước giờ lên ngôi Phật, Chúa
Tình cũng khó theo thời cơm áo, khó Nên mới yêu, mà cư xử rất vợ chồng Rất thiệt tình khi lựa quán bình dân Khi nói thẳng: "Anh gọi cà phê đen bởi hụt tiền uống cà phê đá"
Mỗi cuộc sống thăng trầm, phải mua bằng nhục nhã Mỗi mặt trời, phải trả giá một hoàng hôn Đêm, chẳng còn cách khác tối tăm hơn Nên mặt mũi ta đây, bùn cứ tạt
Môi thâm tím bận nào tươi tắn, hát Em nhớ vờ hoan hỉ vỗ tay khen Để anh còn cao hứng cười duyên Còn tin tưởng nụ hôn mình, vẫn ngọt
Khăn tăm tối hãy ngang đầu quấn nốt Quấn cho nhau, quấn bạo, quấn cuồng điên Vòng sau cùng sẽ gặp quỷ Sa Tăng Bởi hạnh phúc mơ hồ như, Thượng Đế
Đời, vốn không nương người thất thế Thì thôi, ô nhục cũng là danh
Mình nếu chọn đời nhau làm dấu chấm Mỗi câu văn đâu được chấm hai lần
1. hai năm tình lận đận hai đứa cùng xanh xao mùa đông, hai đứa lạnh cùng thở dài như nhau
hai năm tình lận đận hai đứa cùng hư hao
(em không còn thắt bím nuôi dưỡng thời ngây thơ anh không còn lính quýnh giữa sân trường trao thư)
hai năm tình lận đận hai đứa đành xa nhau em vẫn còn mắt liếc anh vẫn còn nôn nao ngoài đường em bước chậm trong quán chiều anh ngóng cổ cao
2. em bây giờ có lẽ toan tính chuyện lọc lừa anh bây giờ có lẽ xin làm người tình thua chuông nhà thờ đổ mệt tượng Chúa gầy hơn xưa Chúa bây giờ có lẽ rơi xuống trần gian mưa
(dù sao thì Chúa cũng một thời làm trai tơ dù sao thì Chúa cũng là đàn ông... dại khờ)
anh bây giờ có lẽ thiết tha hơn tín đồ nguyện làm cây thánh giá trên chót đỉnh nhà thờ cô đơn nhìn bụi bậm làm phân bón rêu xanh
Khi không tình não nùng buồn Gót chân ai bỏ con đường nhớ nhung Gót chân ai nhẹ vô cùng Dẫm trên xác lá tôi từng tiếng kêu Gót chân ai bước nhẹ hều Bước qua tôi, bước, hư nhiều thói quen
Khi không tình não nùng buồn Nhớ hôm qua vẫy tay ngừng ngập bay Tóc ai ngắn ngắn, như là Suốt đời chưa chịu thiệt thà chấm vai Suốt đời khét nắng rong chơi Kể như hơi hướm bàn tay tôi, thừa
Mừng em sớm biết lọc lừa Biết ngây thơ giả, biết đùa với đau
Biệt ly dù ở ga nào Cho tôi ngồi một toa tàu lãng quên
Ta bạt mạng kéo theo người bạt mạng Nên cơn vui thường kéo theo cực hình Nên tương lai bằn bặt ở lòng mình Nên bất hạnh ngập đầu ai vô tội
Người mới lớn cửa hồn chưa bám bụi Vội vàng chi mở rộng cánh tin yêu? Biết đâu ta lẩn quẩn một đời, liều Chuyên đội lốt thánh nhân đi ... lường gạt
Người mới lớn vung tình ra thẳng tắp Không so đo cân nhắc phút giây đầu Như tên bay chưa kịp nhắm bia nào Khi kiệt sức cam đành ... ghim xuống đất
Người mới lớn tiêu hoang tình thứ nhất Chỉ vì ham đổi được phút danh thơm Biết đâu ta cong xương sống, cong xương sườn Dìm uất hận nơi đáy gan lửa rực Ném nhân cách vào ngàn sâu ký ức Trát bùn tanh lên mặt đã bao năm Mới ngoài hai mươi mà trầm trọng chứng đau lưng Bởi luồn cúi mỗi ngày dăm bảy bận!
Đời chẳng khác tay ma đầu biển lận Keo kiệt từng phần danh lợi sớt chia Bước ra đời ai cũng đội mão mang hia Ai cũng cố ngụy trang cũng nặng phần trình diễn Người mới lớn tưởng lầm ta linh hiển Nên cuối cùng lệ rát má thanh tân Nên cuối cùng tê tái dạ ăn năn Ta lúc nào cũng động lòng trắc ẩn Những nhân đạo càng nhiều càng ... chết sớm Bởi ta từng ngã ngựa rơi thương Cũng như từng nâng đỡ kẻ dưới chân Từng thua ngược nhiều phen hơn thắng ngược!
Người mới lớn có buồn, thì, cứ khóc Kinh nghiệm đời ta tặng đó, cầm đi! Lá còn xanh trên nhành cánh xuân thì Đau đớn chỉ như ... vài xao xác rụng Gió còn nổi bạo tàn muôn muôn trận Hãy tập tành chịu đựng thêm, hơn Hãy nhớ rằng, không phải sự ghen tuông Là phương pháp buộc ràng hạnh phúc!
Người mới lớn có buồn, thì, cứ khóc Bàn tay mình hứng lấy lệ mình rơi Máu sẽ hoà tan ngàn phiến ngậm ngùi Sẽ giảm nhiệt ... (rất cần cho mai hậu!)
Ta đã đứng thế quay cuồng bông vụ Trớn theo roi mới giữ được thăng bằng
Gian truân lắm mới hôn người Chiếc hôn tình lớn đem đời theo nhau Hôn em phớt nụ hôn liều Bỗng nghe trật tự khá nhiều đổi thay Ví dù nội cỏ ngàn cây Cũng môi trường đúng mới khai lá cành Mới đơm bông, mới trái lành Như tôi hướng thiện bởi tình thăng hoa Hôn em lén nụ bất ngờ Âm ba thảng thốt, đào sâu tận cùng Hình như trời đất bàng hoàng Không, không phải thế ... tim ngừng đấy thôi Hôn em chấn động đầu đời Chiếc hôn tình lớn kiếp người đôi giây .
Ðưa em về dưới mưa Nói năng chi cũng thừa Phất phơ đời sương gió Hồn mình gần nhau chưa? Tay ta từng ngón tay Vuốt lưng em tóc dài Những trưa ngồi quán vắng Chia nhau tình phôi thai
Xa nhau mà không hay Hỡi em cười vô tội Ðeo thánh giá huy hoàng Hỡi ta nhiều sám hối Tính nết vẫn hoang đàng!
Em hiền như ma soeur Vết thương ta bốn mùa Trái tim ta làm mủ Ma soeur này ma soeur
Có dịu dàng ánh mắt Có êm đềm cánh môi Ru ta người bệnh hoạn Ru ta suốt cuộc đời
Cuộc đời tên vô đạo Vết thương hành liệt tim!
Ðưa em về dưới mưa Xe lăn đều lên dốc Chở tình nhau mệt nhọc!
Ðưa em về dưới mưa Áo dài sầu hai vạt Khi chấm bùn lưa thưa
Ðưa em về dưới mưa Hỡi em còn nít nhỏ Chuyện tình nào không xưa?
Vai em tròn dưới mưa Ướt bao nhiêu cũng vừa Cũng chưa hơn tình rụng Thấm linh hồn ma soeur
Nguyễn Tất Nhiên (1971)
Thơ: Nguyễn Tất Nhiên; Nhạc Phạm Duy; Ca sỹ: Elvis Phương
Từng dòng hạnh phúc tôi tan Cây đau đớn đã rộng tàn đớn đau Tiếng cười huyên náo đêm thâu Có tôi khuân vác tôi sầu đến đây Có người vui vẻ bắt tay Mà trong tay bắt đủ đầy vết thương Sớt cho ai một chút buồn Sao tôi không nỡ, nên thầm cạn ly... Bạn bè hạnh phúc, đôi khi Nói năng vô ý, ngồi nghe đớn lòng Sáu chai bia, cả ngàn đồng Sao chưa đổi được, xuất thần phút giây? Yêu người thất tán men say Phía trong giặc giã - mặt ngoài trấn an Thanh bình nào ở Việt Nam Sớm mai nào ở tỉnh hoàng hôn tôi?