Đông về phố đợi
(thuận nghịch độc)
Mùa đông đã về đến phía bên kia màn tối đục mờ , bước chân người lữ khách hút hút trên con đường khuya . Ngày tháng đã quá lâu , phải chăng khúc quanh định mệnh ấy đã mang người về trong đêm giá lạnh này ...
Vụn về bước giữa mùa đông
Lạnh ơi , vấn mãi nỗi lòng phải chăng
Giấc mơ như vẫn ngại ngần
Cùng theo bước đợi cô nhân trở về
Đêm đã khuya , khúc quanh vườn nhớ hình như vang vọng tiếng nhạc tình yêu của một thời kỷ niệm ... chan hòa theo vũ điệu mưa buồn . Cõi lòng thăm thẳm với chiều sâu của ngày tháng .... nửa thế kỷ trôi qua , vàng thu thay áo mỗi năm và áo tuyết phủ đường sương gió . Có ai hay người trở về cố đợi ngắm lại một thoáng mùa đông tuyết rơi lơ đểnh và sao trời u tối hòa vào tiếng ngâm da diết của bài thơ
Thừa giấc mộng vương lệ khuyết giòng
Ảo mê vùng ướt giọt sầu mong
Thưa trời dấu điểm sao mờ mịt
Lạc ánh mây xa khói tỏa nồng
Mưa hạt rũ vàng trăng chợt khuất
Liễu thu hồ lạnh bóng hư không
Mùa sang phố muộn ngày quên mãi
Xưa vọng nỗi buồn lại ngắm đông
Mùa đông vẫn kia, nét huyền ảo thấm sâu vào tâm thức. Mỗi lần suy nghĩ về thân phận và ái tình có phải chăng hai thứ ấy mang tâm hồn cô đơn của người đi vào giấc mộng mà nơi ấy thừa thải sự đau khổ và nhớ thương ….
Mộng thừa
Một nửa vùng thương lạc cõi xưa
Đêm nay đông đến sớm thay mùa
Ngàn sao lạc lõng bên đồi vắng
Ánh nguyệt vô thường giữa tối mưa
Ngậm vội bờ môi đôi giọt ngắn
Cuốn theo mắt lệ hạt sương thưa
Chút tình gửi lại nơi huyền ảo
Đau đớn nào trong giấc ngủ thừa
Đông Hòa Nguyễn Chí Hiệp (vinhluu)
15.11.2012
-