Sáng giăng chia nửa vườn chè Một gian nhà nhỏ đi về có nhau. Vì tằm tôi phải chạy dâu Vì chồng tôi phải qua cầu đắng cay Chồng tôi thi đỗ khoa này Bỏ công đèn sách từ ngày lấy tôi Kẻo không rồi chúng bạn cười Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa. Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa "Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng"
Một quan là sáu trăm đồng Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi Chồng tôi cưỡi ngựa vinh quy Hai bên có lính hầu đi dẹp đường. Tôi ra đón tận gốc bàng Chồng tôi xuống ngựa, cả làng ra xem.
Đêm nay mới thật là đêm Ai đem giăng giải lên trên vườn chè.
Ai về làng cũ hôm nay, Thư này đưa hộ cho thầy mẹ tôi. Con đi mười mấy năm trời, Một thân, một bóng, nửa đời gió sương. Thầy đừng nhớ, mẹ đừng thương, Cầm như đồng kẽm ngang đường bỏ rơi! Thầy mẹ ơi, thầy mẹ ơi, Tiếc công thầy mẹ đẻ người con hư!
Con đi năm ấy tháng tư, Lúa chiêm xấp xỉ giỗ từ tháng ba. Con đi quạnh cửa quạnh nhà, Cha già đập lúa, mẹ già giữ rơm. Cha giậm gạo, mẹ thổi cơm, Có con, con vắng, ai làm thay cho. Con dan díu nợ giang hồ, Một mai những tưởng cơ đồ làm nên. Ai ngờ ngày tháng lưu niên, Đã không gọi chút báo đền dưỡng sinh. Lại mang ân ái vào mình, Cái yêu làm tội làm tình cái thân. Bó tay như kẻ hàng thần, Chán chường như lũ tàn quân lìa thành. Mẹ cha thì nhớ thương mình, Mình đi mình nhớ người tình xa xôi... Ở thư nầy thầy mẹ ơi, Nhận cho con lấy vài lời kính thăm. Xin thầy mẹ cứ yên tâm. Đừng thương nhớ, một vài năm con về. Thầy ơi đừng chặt vườn chè, Mẹ ơi, đừng bán cây lê con trồng... Nhớ thương thầy mẹ khôn cùng, Lạy thầy, lạy mẹ, thấu lòng cho con.
Ngồi trên bến gió chờ nàng Lá đưa thuyền lá vàng sang bến nào? Bờ sông thấp, nước sông cao Lá thuyền này đã trôi vào bến anh. Vớt lên, thả xuống sao đành Anh gửi cho mình giữ lấy mình ơi! Nàng đẩy một chiếc lá rơi Không, không, không phải, giấy trời thư anh.
Chiều xuân, mưa bụi nghiêng nghiêng Mưa không ướt áo người xem hội làng. Khen ai nhuộm nhiễu Tam Giang Đánh dây xà tích cho nàng chơi xuân. Khen ai tròn áo tứ thân Mịn quần lĩnh tía, chùng khăn lụa sồi. Khen ai tóc thẳng đường ngôi, Ấm hơi trầu quế, thơm mùi hương nhu. Khen ai áo kép, quần hồ Hội làng mê mải sớm trưa đi về. Khen ai e ấp tình quê Bút hoa chưa thảo, gương thề còn nguyên. Những ai Từ Thức gặp tiên Những ai cô Tấm ấm duyên phượng hài. Hội làng nô nức gái trai Mong đêm quên sáng cho ngày dài xuân. Đường thôn, hoa bưởi trắng ngần Hoa xoan tím nhạt vân vân rụng đều. Làng quê dìu dịu sương chiều Tưởng đâu khói pháo hạ nêu hôm nào. Cỏ non sườn núi phơi màu Lúa đồng con gái rì rào lá tơ. Hội xuân gió loạn đuôi cờ Làng xa, đêm vắng, nhặt thưa trống chèo.
Hội làng đèn đuốc như sao, Đêm chèo, tiếng trống giáo đầu nổi lên. Mặt hoa, quạt bướm che nghiêng Bước ra cô nữ làm duyên đưa tình. Cùng trong chiếc chiếu giữa đình Mà bao nhiêu cảnh, nhiêu tình bầy ra. Đương ngục thất hóa vườn hoa, Buồng the, trướng gấm hóa ra chiến trường. Lầu Ngưng Bích, điện Trang Vương Gốc đa rậm rạp, con đường cheo leo. Mười lăm năm của cô Kiều Xảy ra trong một buổi chiều mà thôi. Một đêm là cả cuộc đời, Ba tên áo nẹp là mười đạo binh. Quạt che là bức tường thành Một đi: muôn dặm trường đình tiễn nhau. Đưa ngang vạt áo: rơi châu, Giơ roi: lên ngựa, cúi đầu: chiêm bao. Thiếu chi thục nữ, anh hào Truyện hay, tích lạ tóm vào một chương. Người xem khi giận khi thương, Khi yêu, khi ghét, khi mừng, khi vui. Suy va muôn việc ở đời Rõ ràng như tấm gương soi, bóng lồng. Giận thằng bán rượu Lý Thông Tham mồi phú quý, cướp công bạn hiền. Giận vua Trang dạ đảo điên Giết người nho sĩ, ép duyên má đào. Ghét phường Lư Kỷ quyền cao Chẳng chăm việc nước, chỉ mưu hại người. Ghét con mụ Tú già đời Buôn người trinh tiết, kiếm lời mà ăn. Khinh đồ mặt nhọ Sở Khanh, Mảnh tiên Tích Việt chối quanh được nào Khinh tên bố vợ họ Hầu Hối hôn con gái, ra màu bạc đen. Thương nàng Thị Kính oan khiên Đã nương cửa Phật chưa yên tội đời. Thương Kiều tài sắc vẹn đôi, Chuộc cha, mười mấy năm trời gian truân. Hỷ Đồng khen ở có nhân, Giữa đường đổi áo, liều thân cứu thầy. Châu Long khen giữ lòng ngay, Xa chồng mà chẳng đơn sai cùng chồng. Mừng người thờ mẹ có công, Chàng đi sứ sự mười đông lại về. Mừng người lặn lội sơn khê, Thần thương, hổ cứu, vẹn bề thất gia. Vui sao xum họp một nhà, Điềm lành mai lại nở hoa hai lần. Vui sao một tiếng đàn thần, Giặc mười tám nước lui quân chịu hàng. Hội đông, đông chật đình làng, Đêm càng khuya khoắt, tình càng thiết tha.
Nguyễn Bính 1. Bài này có bản ghi tựa là: "Hội Xuân".
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 2:43 pm
Tỉnh giấc chiêm bao
Chín năm đốt đuốc soi rừng, Về đây ánh điện ngập ngừng bước chân. Cửa xưa mành trúc còn ngân, Góc tường vẫn đọng trăng xuân thưở nào. Làng xa, bản nhỏ, đèo cao, Gió bay tà áo chiêm bao giữa chừng. Anh về luyến núi thương rừng, Nhớ em đêm sáng một vùng thủ đô. Bồi hồi chuyện cũ năm xưa, Gặp nhau lần cuối... trang thư nhạt nhòa. Thư rằng: "Thôi nhé đôi ta Tình sao không phụ mà ra phụ tình. Duyên nhau đạ dựng trường đình, Mẹ em đã xé tan tành gối thêu..." Trăng khuya sáng núi gương đèo, Anh đi, thư vẫn nằm đeo bên mình. Lửa sàn nét chữ chên chênh, Nếp thư đến rách chưa lành vết thương. Đằm đằm hoa sữa lên hương, Chân anh vẫn bước trên đường cái đây. Nẻo hồ, song cửa, lá bay, Sáng chưng bóng dáng bao ngày yêu xưa. Trăm năm đã lỡ hẹn hò, Cây đa bến cũ con đò còn không? Tình cờ gặp giữa phố đông, Em đi ríu rít tay chồng tay con. Nét cười âu yếm môi son, Áo bay chắc buổi trăng tròn sánh vai... Chín năm bão tối mưa ngày, Nước non để có hôm nay sáng trời. Em đi hạnh phúc hồng tươi, Anh nhìn tận mắt cuộc đời đẹp sao? Sắc hương muôn nẻo tuôn trào, Tiếc mà chi giấc chiêm bao một mình. Anh về viết lại thơ anh, Để cho bến mát cây xanh đôi bờ. Cho sông cho nước tự giờ, Chẳng còn lỡ chuyến con đò sang ngang. Lứa đôi những bức thư vàng, Chẳng còn chữ chữ hàng hàng lệ rơi. Chim hồng, chim nhạn, em ơi, Trên nền gối cưới đời đời yêu nhau.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 2:48 pm
Tình tôi
Tình tôi là giọt thủy ngân Dù nghiền chẳng nát dù lăn vẫn tròn. Tình cô là đóa hoa đơn Bình minh nở để hoàng hôn mà tàn. Lòng tôi rối những tơ đàn Cao vời những ước đầy tràn những mơ Lòng cô chẳng có dây tơ Ước sao đến thấp mà mơ đến nghèo!
Hồn tôi giếng ngọt trong veo Trăng thu trong vắt biển chiều trong xanh Hồn cô cát bụi kinh thành Đa đoan vó ngựa chung tình bánh xe.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 3:01 pm
Tôi còn nhớ lắm
Tôi còn gì nữa là tôi! Thuyền quyên nàng vẫn là người thuyền quyên. Mùa xuân ấy nàng se duyên Có đình đổi kiệu, có đèn giăng hoa.
Tóc tôi để bạc cho già Đời tôi để rụng cho là đời tôi. Còn nên nói nữa hay thôi Gặp nhau một chuyến đò rồi quên nhau.
Tưởng rằng bền, ngỡ rằng lâu Lửa giầu sang đốt cháy cầu tơ duyên. Mong chi chắp lại cho liền? Chín mươi oan khổ đầy lên xứ lòng. Lều tranh tất cả than hồng Một trang gió lạnh, mấy dòng thơ mưa Hỏi rằng tôi đã quên chưa Tôi còn nhớ lắm và thưa: rất buồn!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 3:05 pm
Trải bao nhiêu núi sông rồi
Tặng Hoàng Tấn
Trải bao nhiêu núi sông rồi Đến đây lại vẫn hai người chúng ta! Con đò thì nhớ sông xa Con người bởi nhớ quê nhà bao nhiêu! Cùng thơ và lại cùng nghèo Thương nhau được mãi nên chiều được nhau. Rối lên ôi những mái đầu! Sáng lên vô hạn ôi màu mắt xanh! Ở đây cát bụi kinh thành Giàu sang một bước, công danh một giờ. Anh em mình một dòng thơ Lấy chi nói được lên bờ vinh quang? Giữ cho trọn tấm lòng vàng Võng đào tán tía nghênh ngang mặc đời Sử thi trang sách chói ngời Rằng: Lan chi có hai người tình thơ.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 3:10 pm
Trời trở gió
Lá tre rơi xuống đều đều Cổng làng buông xuống, mưa chiều đổ nhanh Sân mòn lớp lớp rêu xanh Le te đàn vịt chạy quanh cửa chuồng Mấy chiều vắng bặt hơi chuông Sư bà khuyên giáo thập phương chửa về Một mình nói, một mình nghe Ông đồ gấp lịch: "Ngày kia tiểu hàn" Cô Thơ gái đẹp nhất làng Nghe trời trở gió may quàng áo bông Lạnh rồi sắp sửa mùa đông Người ta sắp sửa lấy chồng hay chưa? Vội vàng chi mấy cô Thơ Áo bông tuy ấm nhưng chưa bằng chồng Tôi cầu trời mất mùa đông Cố nhân xa lắm, áo bông rách rồi....
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 3:20 pm
Trưa hè (II)
Bên thềm chiếc võng nhẹ đưa Mẹ ru bé ngủ giữa trưa mùa hè Dịu dàng bé khép làn mi Hồ tây gió thoảng bay về hương sen. Thơm thơm giấc ngủ êm đềm Chúm đôi môi đỏ, bé tìm sữa tươi. Mẹ buông dây võng ra rồi, Ngây thơ bé vẫn nhoẻn cười trong mơ. Mẹ đi gấp lụa may cờ, Gửi lên "Vườn trẻ", kịp giờ liên hoan. Tôi từ xa cách Miền Nam Quê nhà lửa xém vườn cam bao lần. Cây rừng mây núi khôn ngăn, Trông về, con mắt đăm đam từng giờ Vợ tôi dăng võng gốc dừa, Đặt con tôi ngủ giữa trưa mùa hè. Dịu dàng con khép làn mi Tháp Mười gió thoảng bay về hương sen. Thơm thơm giấc ngủ êm đềm Chúm đôi môi đỏ con tìm sữa tươi. Trong mơ con bú chưa rồi, Lưỡi còn đưa đẩy, đôi môi còn thè... Giật mình, con bỗng thét lên Hai tay chới với, quơ tìm mẹ đâu! Quân thù bắt lính dồn xâu Đạn thù nghiến đứt mấy tao võng rồi! Lao trong lửa đạn bời bời, Vợ tôi ôm chặt con tôi vào lòng. Thương con lại nhớ lời chồng, Lấy thân làm bức thành đồng che[1] con.
Nguyễn Bính (Hà Nội, 1956) 1. Mùa hè năm 1956, Nguyễn Bính đưa đăng báo bài thơ Trưa hè. Bài thơ này kể về những đổi thay trên miền Bắc dưới chế độ XHCN và ca ngợi sự hy sinh cao cả của người mẹ đã lấy thân mình che chở cho con trong mưa bom bão đạn. Nguyên văn hai câu cuối bài thơ như sau: Thương con càng nhớ lời chồng/ Lấy thân làm bức thành đồng cho con. Thế nhưng khi báo in ra, Nguyễn Bính ngỡ ngàng đến sung sướng, khâm phục khi thấy chữ cho đã được thay bằng chữ che. Không hiểu người thợ in vì tài thi phẩm xuất chúng hay chỉ đơn giản là sự nhầm lẫn mà đã xếp thành câu: Lấy thân làm bức thành đồng che con. Nhà thơ bảo rằng, cái từ cho ấy nó yếu ớt, bị động, tầm thường bao nhiêu thì từ che lại năng nổ, chủ động, dũng cảm và quyết liệt bấy nhiêu!
Nhờ người thợ in - một độc giả bình thường, chỉ thay một chữ trong câu thơ cuối mà bài thơ Trưa hè đã trở nên sâu sắc, cảm động và giàu giá trị nghệ thuật hơn. Nguyễn Bính ghi ơn và đánh giá cao việc thay chữ trong câu thơ trên và nâng người thợ in trở thành "đồng tác giả".
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 3:31 pm
Thư cho chị
Viết cho chị cánh thư này, Một đêm lữ thứ, em say rượu cần. Nhớ người cách một mùa xuân, Hình như người đã một lần sang sông.
Ồ! Say! thương nhớ vô cùng, Rượu say lệ ướt khăn hồng chị ơi! Làm sao giấc ngủ không dài? Mà đêm không ngắn, mà trời cứ mưa?
Làm sao em sống như thừa? Cố đem men rượu tẩm vừa lòng đau. Kể từ hai đứa thôi nhau. Em thường chẳng có đêm nào không say.
Sao em đơn chiếc thế này? Sao em lại khóc như ngày chị đi...? Ở đây còn có vui gì! Vườn dâu xa vắng, lối về chị xa.
Con đường sang xóm Trữ La, Cách một ngày ngựa với ba ngày đò. Lúc này em nghĩ mà lo Cứ thương nhớ mãi mà cho hết đời! Hôm qua có chuyến đò xuôi, Toan về Hà Nội lại thôi không về. Em trồng được một cây lê, Hẹn bốn năm nữa thì về hái hoa. Nhưng là vườn đất người ta, Mình là khách trọ một và đêm thôi. Sáng mai có lẽ em xuôi Nếu không đãng trí và trời không mưa.
Nhưng mà khăn gói gió đưa Lại về Hà Nội, thì chưa muốn về. Đò thuê, ngày ngựa cũng thuê, Sang nhìn qua kẻ lỗi thì sang sông.
Ồ! Say thương nhớ vô cùng Rượu hay lệ ướt khăn hồng chị cho?
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 3:47 pm
Túi ba gang
(Viết theo truyện cổ dân gian)
Nhân nắng xuân đầm ấm Vườn xuân rộn tiếng chim Chị kể cho các em Nghe một câu chuyện cổ Các em tìm trong đó Những ý nghĩa sâu xa Có bổ ích cho ta Tuổi măng non tươi sáng Nào các em im lặng Ngồi sát lại cho vui.
Ngày xưa có hai người Anh Kỷ, em là Ất Xảy khi cha mẹ mất Vội chẳng kịp trối trăn Chỉ dặn hai con rằng Cơ nghiệp cùng chung hưởng.
Kỷ cậy mình là trưởng Lại vốn tính tham lam Chẳng thương xót gì em Cả gia tài chiếm hết Nào tường hoa cây mít Nào ao cá, nhà lim.. Chỉ chia cho người em Một mảnh vườn nhỏ bé Trơ trọi một cây khế Xa tít tận cuối làng.
Ất chẳng tính thiệt hơn Cứ vui lòng nhận lấy Hai vợ chồng trồng cây Mùa rau tiếp mùa khoai Khi khế chín vàng cây Vợ chồng đem chợ bán.
Hôm ấy vừa tảng sáng Có một con Phượng Hoàng Từ đây bay vào vườn Đậu cành, ăn khế mãi Ất ra vườn thấy thế Cất tiếng bảo chim rằng: - Nhà ta vốn nghèo nàn Chỉ trông vào cây khế Chim ơi! Mày ăn khế Là khốn vợ chồng ta! Chim Phượng chừng nghe ra Cất tiếng kêu vội vã: - Ăn một quả Trả nén vàng May túi ba gang Đem đi mà đựng! Thế rồi cứ sáng sáng Chim Phượng lại bay về Ăn khế ngọt chán chê Lại kêu lên giục giã: - Ăn một quả Trả nén vàng May túi ba gang Đem đi mà đựng Vợ chồng Ất bàn định Thử đi một chuyến xem Vợ liền lấy chỉ kim Khâu cho chồng túi vải Y theo lời chim nói.
Sáng sau, chim Phượng Hoàng Từ phương xa bay lại Ất liền mang túi vải Cưỡi lưng Phượng mà đi Qua sông biển ầm ì Phượng liền sà cánh đỗ Xuống một hòn đảo nhỏ Vô số là bạc vàng Ất chẳng có lòng tham Chỉ lượm vừa túi nhỏ Khi mặt trời đứng ngọ Đã giục chim bay về Nhờ được số vàng kia Hai vợ chồng sung sướng Mua trâu rồi tậu ruộng Giúp đỡ những người nghèo Cuộc sống thật phong lưu Hơn người anh gấp bội
Kỷ biết tin tức tối Liền hộc tốc sang chơi Ất kể rõ đầu đuôi Kỷ máu tham bỗng nổi Liền gạ em đánh đổi Lấy cơ nghiệp của mình.
Vợ chồng Ất hiền lành Nên chẳng hề suy tỵ Đổi ngay nhà cho Kỷ Không đòi hỏi gì thêm Kỷ dọn sang nhà em Ngày lại ngày ngóng đợi Quả nhiên chim lại tới Ăn khế chín trên cây Kỷ chạy ra nói ngay Chim cũng liền đáp lại: - Ăn một quả Trả nén vàng May túi ba gang Đem đi mà đựng!
Kỷ lòng mừng hí hửng May luôn túi sáu gang Cốt đựng cho nhiều vàng Thỏa lòng tham không đáy Sáng sau chim bay tới Kỷ vội cưỡi mà đi Qua sóng biển ầm ì Hạ xuống hòn đảo quý Kỷ tha hồ tự ý Nhét vàng đầy túi to Lòng tham vẫn chưa vừa Thấy vàng là cứ nhặt Túi áo nhồi đã chặt Lại giắt kín lưng quần Chim giục giã mấy lần Kỷ vẫn còn tiếc rẻ Kỷ mang nhiều vàng quá! Chim bay qua biển khơi Mỏi rã cánh, hụt hơi Liền hất tung Kỷ xuống Lòng biển sâu muôn trượng Mặt biển rộng mù khơi Đã dìm Kỷ chết tươi Với lòng tham không đáy
Câu chuyện cổ như vậy Các em hẳn nhận ra - Tham lam là xấu xa - Thực thà là đáng quý Các em đừng quên nhé Câu chuyện Túi Ba Gang.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 3:50 pm
Tương tư
Thôn Đoài ngồi nhớ thôn Đông, Một người chín nhớ mười mong một ngườị Gió mưa là bệnh của giời, Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng. Hai thôn chung lại một làng, Cớ sao bên ấy chẳng sang bên này? Ngày qua ngày lại qua ngày, Lá xanh nhuộm đã thành cây lá vàng. Bảo rằng cách trở đò giang Không sang là chẳng đường sang đã đành Nhưng đây cách một đầu đình, Có xa xôi mấy mà tình xa xôi... Tương tư thức mấy đêm rồi, Biết cho ai biết, ai người biết cho! Bao giờ bến mới gặp đò? Hoa khuê các, bướm giang hồ gặp nhau?
Nhà em có một giàn giầu Nhà anh có một hàng cau liên phòng. Thôn Đoài thì nhớ thôn Đông Cau thôn Đoài nhớ giầu không thôn nào?
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 3:54 pm
Vài nét Huế
1
Cầu cong như chiếc lược ngà Sông dài mái tóc cung nga buông hờ Đôi bờ đôi cánh tay vua Cung nga úp mặt làm thơ thất tình.
2
Ở đây áo tím riêng màu Bài thơ nón mỏng che đầu mỹ nhân Loanh quanh xóm vắng đường gần Aáy ai làm dáng phi tần với ai! Con sông không rộng mà dài Con đò không chở những người chính chuyên.
3
Ở đây có nước sông Hương Có cây núi Ngự có đường Nam Giao Bồng bồng sáu nhịp cầu cao Thờ ơ bóng mát nơi nào cũng xanh Thâm u một dải hoàng thành Đình suông con én không đành bay đi.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 4:06 pm
Vì em
Vì em là một bài thơ Vì em là một giấc mơ khôn cùng Tôi xin ôm lấy vào lòng Tôi xin giữ lấy trọn vòng thời gian.
Tôi xin sung sướng vô vàn Để ca ngợi, để mơ màng em luôn Tôi xin dành một chiếc hôn Đặt lên tất cả tâm hồn thơ ngây.
Tôi xin dâng cả bàn tay Nhẩn nhơ ràng buộc chuỗi ngày lơ thơ Tôi xin kính cẩn vọng thờ Thắp hương cầu nguyện bên bờ sông yêu.
Nhưng đau lòng biết bao nhiêu! Người tôi yêu chỉ biết yêu như người Chỉ cho tôi những nụ cười Chỉ cho được những lời ái ân.
Bắt tôi dan díu lụy trần Bắt tôi chiều chuộng tấm thân nõn nà Bắt tôi sống giữa phồn hoa Giữa nơi cát bụi nhưng mà than ôi!
Ngẩn ngơ đứng giữa chợ đời Tôi tìm đâu thấy mảnh trời thần tiên Tôi tìm đâu thấy Đào Nguyên Hỡi chàng Lưu, chúng ta điên mất rồi.
Còn lo ân ái với đời Còn toan ân ái với người trần gian Giấc mơ đến thế là tan Bài thơ đến thế là tàn bài thơ Tôi xin em chớ đợi chờ Tôi còn theo đuổi giấc mơ khôn cùng.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 4:14 pm
Vịnh cụ Tiên Điền[1]
(Kính tặng Nguyễn Du và Truyện Kiều)
Cảo thơm lần giở trước đèn Là nhiều vàng đá, phải tìm trăng hoa Trăm năm trong cõi người ta Một thiên tuyệt bút, gọi là để sau Khen tài nhả ngọc phun châu Mười lăm năm ấy, biết bao nhiêu tình. Mấy lời kỳ cựu đinh ninh Rằng tài nên trọng mà tình nên thương Khen rằng giá đáng Thịnh Đường Thì trao giải nhất, chi nhường cho ai Gẫm âu người ấy, báu này Nghe ra ngậm đắng nuốt cay thế nào. Nặng vì chút nghĩa xưa sau Mà cho thiên hạ trông vào cũng hay Thương vui bởi tại lòng này Tan sương đầu ngõ, vén mây cuối trời Lòng thơ lai láng bồi hồi Tưởng người nên lại thấy người về đây...
Nguyễn Bính 1. Về bài thơ này trong cuốn Tuyển tập Nguyễn Bính, nhà văn Chu Văn kể: Cuối năm 1965, nhằm chuẩn bị cho kỷ niệm 200 năm ngày sinh Nguyễn Du - người mà Nguyễn Bính vốn coi như “tổ sư” của mình trong lĩnh vực làm thơ (Nguyễn Bính chẳng phục nhà thơ nào, chỉ trừ... Nguyễn Du!), báo Xuân năm Bính Ngọ ra số đặc biệt với nhiều bài vở về Nguyễn Du (1966). Hôm duyệt bài báo Tết, Nguyễn Bính cười thật tươi, tay cầm một xấp giấy mỏng, khoe: “Chỉ trong một đêm, tôi đã viết được một bài tập Kiều, vịnh cụ Tiên Điền”. Nguyễn Bính không cho ai xem mà chờ cho đến lúc đông đủ anh em mới trịnh trọng giở những trang giấy được viết thật công phu, chữ đẹp như xếp, rồi hắng giọng ngân nga: “Kính tặng cụ Nguyễn Du và Truyện Kiều":
Cảo thơm lần giở trước đèn Là nhiều vàng đá, phải tìm trăng hoa ...
Cả hội đồng duyệt bài số báo Tết hôm ấy, cùng lặng đi. Một bài tập Kiều thật hay. Nhưng nghe ra... đây tuy đề là tặng cụ Tiên Điền mà sao cứ như tâm sự của Nguyễn Bính, tổng kết cái cuộc đời thơ tài hoa long đong lận đận về ... Những câu sau cùng, sao mà nó sái quá. Một lời là một vận vào khó nghe. Nguyễn Bính cười trừ: "Các ông mê tín! Cứ hay là được rồi. Tôi xin nộp bài này. Một câu một chữ không sửa!"...
... Mùng sáu tháng giêng ta, tôi lên Hội Nhà văn thông báo về việc anh Bính mất. Gặp Tô Hoài, cũng ngậm ngùi nói chuyện về người bạn mới mất. Sau đó, tôi tìm đến nhà Trần Lê Văn. Nghe tin Bính mất, Trần Lê Văn tròn xoe mắt kinh ngạc: "Bính chết thật ư? Bao giờ?". "Ba mươi Tết, trước giao thừa". Trần Lê Văn bỗng xịu mặt, đấm vào đùi bình bịch: "Biết mà! Biết mà! Chết trước mồng một, đã lường thấy từ bao giờ". Tôi gặng hỏi: "Sao anh lại nói vậy?". Trần Lê Văn nói như gắt: "Ô kìa! Năm mới tháng giêng mồng một Tết. Còn nguyên vẹn cả một mùa xuân", rồi "... Giờ đây chín vạn bông hoa nở/Riêng có tình ta khép lại thôi". Nó để mùa xuân nguyên vẹn cho người. Nó đi mà". Tôi sực nhớ bài tập Kiều Lời lời lệ sa máu rỏ đăng trân trọng trong số báo Tết. Ôi, thương quá! Chẳng lẽ trong thơ có quỷ, có ma thật chăng?!...
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 24, 2012 4:39 pm
Vu quy
Tháng chạp cho cải hoa vàng Cho cam da đỏ, cho nàng vu quy Nàng về mãi xứ bên kia Cam thôi màu đỏ, bướm chê hoa vàng Sáng nay sương xuống đầy làng Tưởng như khói pháo đưa nàng năm xưa Nàng về kẻ đón người đưa Tôi chờ gì nữa mà chưa giang hồ? Sông Thương cách mấy lần đò Chợ Hoàng họp mãi bao giờ cho tan!....
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Tue Aug 28, 2012 8:19 am
Xây hồ bán nguyệt
Bính em một tấm lòng vàng Ðầu xanh chịu mấy lần tang ái tình Oan Thị Kính, oán tày đình Bỗng nhiên rời bỏ kinh thành mà đi Dở dang đã dở dang gì Dở dang cho đến thế thì... dở dang Em đi kiếm gạch Bát Tràng Xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân Hồ tiên đâu phải hồ trần Em không thả cá mà thuần thả thơ Ði không hẹn, chị đừng chờ Xây hồ đủ gạch, em thơ chị về Chẳng thèm than khóc hoa lê Ðã làm chưa chín nồi kê cũng làm Bao giờ công việc chu toàn Chị về chơi nhé xem nàng rửa chân Chị đừng lo nghĩ xa gần Em phong lưu lắm, phong trần ở đâu! Em không đi bộ, đi tàu Ðêm không gối lẻ, gối đầu cánh tay Cơm trời, áo rách thì may Hồn em chưa bán, còn đây, chả cần! (Cố nhân này hỡi cố nhân Hồn trinh bán được một lần đấy thôi!) Thơ đưa rượu đón bời bời Gọi là vui cũng là vui suốt ngày Viết cho chị lá thư này Giữa đêm hăm bốn rạng ngày hăm nhăm Ở nhà tằm chị cứ chăm Dâu chị cứ hái để nhằm lứa sau Trời gần, trời có xa đâu Thế nào chị cũng qua cầu đắng cay Ví bằng thương đến em đây Chúc cho em chóng mà xây nổi hồ.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Tue Aug 28, 2012 8:29 am
Xóm Ngự Viên
(Xóm Ngự Viên ở cạnh đường Gia Hội (Huế), ngày xưa là khu vườn Thượng uyển.)
Lâu nay có một người du khách Gió bụi mang về xóm Ngự Viên Giậu đổ dây leo suồng sã quá Hoa tàn con bướm cánh nghiêng nghiêng Buồn thu rơi nhẹ đôi tờ lá Xóm vắng rêu xanh những lối hè Khách du lần giở trang hoài cổ Mơ lại thời xưa xóm Ngự Viên.
Có phải ngày xưa vườn Ngự uyển Là đây, hoa cỏ giống vườn tiên? Sớm Đào, trưa Lý, đêm Hồng Phấn Tuyết Hạnh, sương Quỳnh, máu Đỗ Quyên Cung tần mỹ nữ ngời son phấn Theo gót nhà vua nở gót sen Hương đưa bát ngát ngoài trăm dặm Cung nữ đa tình vua thiếu niên Một đôi công chúa đều hay chữ Hoàng hậu nhu mì không biết ghen.
Đất rộng can chi mà đổi chác Thời bình đâu dụng chước hòa Phiên Mẫu đơn nở đỏ nhà vua nhớ Câu chuyện: "Hô lai bất thượng thuyền".
Có phải ngày xưa vườn Ngự uyển Là đây, hoa cỏ giống vườn tiên? Gót sen bước nhẹ lầu tôn nữ Ngựa bạch buông chùng áo Trạng nguyên Mười năm vay mượn vào kinh sử Đã giả xong rồi nợ bút nghiên.
Quan Trạng tân khoa tàn tiệc yến Đi xem hoa nở mấy hôm liền Đường hoa, má phấn tranh nhau ngó Nhạc ngựa vang lừng khắp bốn bên Thắp hương tôn nữ xin trời phật "Phù hộ cho con được phỉ nguyền".
Lòng Trạng lâng lâng màu phú quí Quả cầu nho nhỏ bói lương duyên Tay ai ấy nhỉ gieo cầu đấy ? Nghiêng cả mùa xuân Trạng ngước nhìn.
Trạng bắt sai rồi, lầu rủ sáo Có người đêm ấy khóc giăng lên Bóng ai thấp thoáng sau bờ trúc Chẳng Tống Trân ư cũng Nguyễn Hiền?
Khách du buồn mối buồn sông núi Núi lở sông bồi cảnh biến thiên Ngự viên ngày trước không còn nữa Giờ chỉ còn tên xóm Ngự Viên.
Khoa cử bỏ rồi, thôi hết Trạng! Giời đem hoa cỏ trả vườn tiên Tôn nữ ngồi đan từng chiếc áo Dân thường qua lại lối đi quen.
Nhà cửa xúm nhau thành một xóm Cay nồng hơi thuốc lẫn hơi men Mụ vợ bắc nam người tứ xứ Anh chồng tay trắng lẫn tay đen Đổi thay tình nghĩa như cơm bữa Khúc "Hậu đình hoa" hát tự nhiên. Nhọc nhằn tiếng cú trong thanh vắng Nhao nhác đàn dơi lúc đỏ đèn...
Hôm nay có một người du khách Ở Ngự Viên mà nhớ Ngự Viên.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Tue Aug 28, 2012 8:52 am
Xuân vẫn tha hương
Gửi chị Trúc
Bốn bể vẫn chưa yên sóng gió; Xuân này em chị vẫn tha hương, Vẫn ăn cái Tết ngoài thiên hạ, Son sắt say hoài rượu bốn phương.
Em đi non nước xa khơi quá! Mỗi độ xuân về bao nhớ thương; Mỗi độ xuân về em lại thấy, Buồn như tên lính ở biên cương.
Thời chưa gặp đỏ, nằm xuông mãi; Xuông cả ân tình rượu cũng xuông. Trước mặt bút nghiên, sầu tịch mịch, Quanh mình chăn chiếu rộn tang thương.
Một thân quán trọ sầu phong tỏa Đốt ngọn đèn lên, bóng rợn tường. Đêm ba mươi tết quê người cũng, Tiếng pháo giao thừa dậy tứ phương.
Chị ạ, em không người nước Sở Nhớ nhà đâu mượn địch Trương Lương. Đất khách tình dâng hòa mắt lệ, Ôi nhà! Ôi chị! Ôi quê hương!
Từ em lưu lạc ngoài muôn dặm, Một đoạn đường đi một đoạn trường. Cửa quan chẳng mở, đầu Viên bạc; Tri kỷ không ai, mắt Tịch cuồng.
Thôn dã từng quen mùi đạm bạc Thị thành thêm chán miếng cao lương. Vụng tính bỏ rơi đi hạnh phúc; Xảy ra đánh vỡ mất thiên đường.
Trăm ván cờ cao, trăm ván bại, Nước người thêm thẹn tiếng mang chuông. Trò đời cúi mặt xem thiên hạ, Thực đáng cười thay, thực đáng thương!
Trọc phú ti toe bàn thế sự; Đĩ già tấp tểnh nói văn chương. Đã coi đồng bạc như non Thái, Lại học đòi theo thói Mạnh Thường.
Lẳng lơ đi võng, đi tàn cả; Gái chính chuyên kia đứng vệ đường. Đất đổi hoa màu, nhà đổi chủ, Trâu quên mục tử, ngựa quên chuồng.
Thay đen đổi trắng bao canh bạc; Vẽ nhọ, đen râu mấy lớp tuồng. Trói vo hồn lại ba đồng bạc, Bán rẻ đời đi nửa đấu lương.
Chao ôi! Giả dối, ôi mai mỉa! Sống chật phồn hoa một lũ Mường. Chị ơi, tất cả là vô nghĩa, Chả nhiễu điều nào phủ giá gương.
Tay trắng bạn bè đều tránh mặt; Sa cơ thân thích cũng khinh thường. Sông lạnh thấy đâu người gọi gió; Trăng tà tìm mãi kẻ mài gươm.
Áo xanh bạc nửa màu sương gió, Xót kẻ ăn nằm trong gió sương. Đầy vơi tâm sự cùng ai tỏ, Mộng lạnh đêm xưa, chiếu lạnh giường.
Quê nhà gối chiếc, thôi rồi kẻ Chia nửa vầng trăng với dặm trường Son phấn hững hờ niềm sắt đá Sông hồ vò võ nỗi yên cương.
Chị ạ, duyên em mà chẳng đẹp, Chỉ vì không đọc chuyện Tây Sương. Người yêu buổi ấy lên xe cưới, Cũng khóc cho tròn ý nhớ thương. Khấp như sử nữ vu quy nhật. Lệ có thành sông, chuyện cũng thường.
Trò đời chẳng hẹn nhau lần gặp; Đập nát cho rồi nửa mảnh gương. Duyên mới đẹp lòng người sử nữ; Đầu sông ai nhớ cuối sông Tương.
Tàn lạnh lòng em từ buổi ấy, Vơi tình thôi hết cả tơ vương. Chị ở quê chồng, Xuân có đẹp? Con đò bến cũ có thê lương?
Nêu cao, pháo nổ, trầm thơm ngát. Hoa bưởi, hoa cam rụng ngập vườn. Mưa Xuân rắc bụi quanh làng mạc, Gái lịch, trai thanh chật phố phường.
Lá lộc hồ tơ, tay ngọc hái, Sông hồ vò võ nỗi yên cương. Nhưng dù Tết đẹp hay Xuân đẹp, Chắc chị chưa hề nguôi nhớ thương.
Người đi buổi ấy tàn hoa phượng Cõi Thục xa xôi mấy dặm trường. Phong ba từ nổi trong đời chị, Tóc rối xuân xanh, má nhạt hường.
Qua đò mấy độ sầu sông nước, Dệt mộng bao lần tủi phấn hương. Tháng hẹn chờ rơi cơn lá úa, Đêm Tần đợi khuyết cái trăng xuông.
Chỉ tổ tài cao, trời đất ghét, Một thân oan khổ có trăm đường. Cuối thu mưa nát lòng dâu bể, Ngày muộn, chuông đau chuyện đá vàng.
Em thường cầu nguyện thường van vái, Một sớm thanh bình mặt đại dương. Bao giờ em được về quê cũ, Dâng chị bài thơ xuân cố hương.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Tue Aug 28, 2012 8:59 am
Xuân về nhớ cố hương
Bài thơ này được một người yêu thơ Nguyễn Bính là Phạm Duy Trưởng mới phát hiện và chép lại theo bút tích của nhà thơ Trúc Sơn.
Lầu ai lồng lộng khói hương Thềm ai xác pháo phô trương màu hồng Lênh đênh tóc rối cỏ bồng Chiều ba mươi tết ai không nhớ nhà Xứ mình lắm bướm nhiều hoa Bờ tơ lá lộc tay ngà vin xinh Mưa nhè nhẹ, nắng thanh thanh Nên thơ ôi! Cả xứ mình nên thơ! Hội xuân gió loạn đuôi cờ Lòng xa vào đám nhặt thưa trống chèo.
Xứ này biết mấy cô liêu Nhớ thương nay sớm mai chiều mà thôi Xuân về chẳng có hoa tươi Nắng luôn cả sáu tháng trời không mưa Ở đây ăn tết buồn chưa? Rượu bia, hoa giấy và dưa đỏ lòng Ba ngày tết nóng như nung Hỏi phong vị ấy là phong vị gì? Trót đà mang số sinh ly Bao giờ tôi mới được về cố hương Xuân về những nhớ cùng thương Trời ơi! Muôn vạn dậm đường xa xôi! Chiều ba mươi hết năm rồi Nhà tôi! riêng một mình tôi vắng nhà Tôi còn lận đận phương xa Để ăn cái tết thật là vô duyên.
Nguyễn Bính (Sài Gòn 1944)
(Bút tích của nhà thơ Trúc Sơn, đề chép tặng Thanh Hằng tháng 7 năm 1980)
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Tue Aug 28, 2012 9:05 am
Để lại ngàn sau
Đem đến một bài thơ hay Đổi lấy hai bông hoa quý Chủ nhân vắng nhà, biết hỏi ai Khách tự đổi trao chẳng câu nệ Nghĩ rằng hoa quý với thơ hay Vốn đã nghìn xưa bạn thanh khí Chỉ tiếc hoa sớm nở chiều tàn Thơ thì lưu truyền đến hậu thế Cho nên càng nghĩ càng thương hoa Càng thấy yêu hoa khôn xiết kể Lại nghĩ kiếp hoa thật không ngắn Hoa vẫn cùng ta sống ở đời Bông này héo đi bông khác nở Xuân qua xuân lại hoa càng tươi Chỉ có đời người là thấp thoáng Một sớm soi gương tóc bạc rồi Thế nên muốn sống trăm nghìn tuổi Phải có thơ hay để lại đời Để ngàn năm sau những dạ hội Rượu nho đầy cốc, hoa đầy bình Tất cả yêu cầu một người đẹp Đứng bên đài hoa ngâm thơ mình.
Nguyễn Bính (Bài này do tác giả Hồng Diệu ở báo Văn nghệ Công an sưu tầm và giới thiệu)
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Tue Aug 28, 2012 9:07 am
Em làm bếp
Anh nhớ lại rất thương Những khi em xuống bếp Nấu cho anh món ăn Đun cho anh miếng nước
Trời vào hè đã nực Làng quen dùng rạ rơm Cái bếp chật hùm hụp Em chen vào làm cơm
Lửa cháy nhanh phần phật Tàn rạ nhẹ bay đầy Tay em hoà tí muối Em tiếp lửa tiền tay Anh đứng ngoài xem xét Rửa rau hoặc thái hành - Anh ơi, hộ tí nước Đặng cho vào nấu canh.
Trên trán em như gương Giọt mồ hôi lấm tấm Tóc đôi cọng rơm vương Anh nhìn em, thương lắm.
Ôi, bữa cơm ngon tuyệt Mỗi khi về thăm em Em có tài nấu nướng Anh có tài ngợi khen...