Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Nguyễn Bính Wed Aug 15, 2012 2:05 pm
Nguyễn Bính (1918–1966)
Nguyễn Bính sinh vào năm 1918 với tên thật là Nguyễn Trọng Bính tại xóm Trạm, thôn Thiện Vịnh, xã Đồng Đội (nay là xã Cộng Hòa), huyện Vụ Bản,tỉnh Nam Định).
Theo tài liệu được Hội Nhà Văn ở Hà Nội công bố về tiểu sử của ông: thuở nhỏ ông không được đi học ở nhà trường mà chỉ được học ở nhà với cha là ông đồ nho Nguyễn Đạo Bình và đồng thời cũng được người cậu ruột là Bùi Trinh Khiêm dạy kèm. Ông mồ côi mẹ rất sớm, cha đi bước nữa, gia đình túng quẫn, nên khi lên 10 tuổi đã phải theo anh ruột là Nguyễn Mạnh Phác ra Hà Nội sinh sống. Thời gian này ông được người anh dạy học ở nhà. Năm 13 tuổi ông đã bắt đầu làm thơ và năm 1937 thơ nguyễn bính được giải khuyến khích về thơ của nhóm Tự lực văn đoàn với tập thơ Tâm hồn tôi.
Hà Nội là nơi đầu tiên mà Nguyễn Bính đặt chân đến khi rời bỏ làng quê để cất bước giang hồ. Tuy nhiên, ông sống ở Hà Nội không nhiều lắm. Bởi ông luôn xê dịch qua nhiều địa phương khác nhau.
Tính từ năm 1936 đến 1945 là gần mười năm, nhưng có lẽ tổng cộng thời gian ông sống ngay tại Hà Nội chỉ chừng vài năm. Nhưng đó là khoảng thời gian quan trọng nhất để ông bước chân vào sự nghiệp văn chương. Một điều chắc chắn rằng chỉ từ khi rời Hà Đông về Hà Nội, vào khoảng năm 1935 hoặc 1936, Nguyễn Bính mới bắt tay vào sáng tác thơ một cách chuyên nghiệp.
Ở Hà Nội, thoạt đầu ông chơi thân với Thâm Tâm, Trần Huyền Trân, làm thành một nhóm thơ trẻ, được bạn bè mệnh danh là xóm thơ áo bào gốc liễu. Về sau, ông chơi thêm với Tô Hoài, Vũ Hoàng Chương... Đó là những cây bút có tiếng tăm trong làng văn. Còn những bạn bè văn chương báo chí khác thì nhiều lắm,Hà Nội có, tỉnh lẻ có.
Qua một số tài liệu để lại, ta thấy rằng dường như những bài thơ hay về làng quê của Nguyễn Bính đều được viết ra trong khoảng thời gian sống ngay tại Hà Nội. Khoảng năm 1935 hoặc 1936, cùng với Trúc Đường đặt chân đến Hà Nội, ông bắt đầu sáng tác thơ về làng quê. Thơ Nguyễn Bính viết về làng quê rất chân thực nhưng cũng không kém phần da diết, sâu lắng. Sau nữa là đề tài mà độc giả các báo, vốn hầu hết là người thành thị, khi đó vẫn rất thích đọc. Mặt khác, một người sinh ra ở làng quê, lớn lên ở làng quê, cuộc sống thị thành vẫn còn quá xa lạ , thì lấy đề tài làng quê để sáng tác sẽ là thuận lợi hơn so với đề tài khác. Những bài thơ như Mưa xuân, Chân quê, Lòng mẹ, Thời trước... đều được ra đời trong hoàn cảnh như vậy.
Những năm đầu thập niên 1940, ông bắt đầu nổi tiếng với số lượng thơ khá dày, thơ nguyễn bính rất phong phú, đa dạng và chủ yếu là thơ tình. Ông đã nhiều lần lưu lạc vào miền Nam. Lúc này ông đổi tên là Nguyễn Bính Thuyết. Năm 1943, ông lại đi vào miền Nam lần thứ ba và đã gặp Đông Hồ, Kiên Giang. Có lúc ông cư ngụ trong nhà Kiên Giang. Đó là thời ông viết những bài thơ : Hành Phương Nam, Tặng Kiên Giang, Từ Độ Về Đây… Chính vì vậy ông được gọi là “thi sĩ giang hồ”.
Năm 1947, Nguyễn Bính tham gia kháng chiến chống Pháp ở miền Nam. Đến năm 1954, khi Hiệp định Genève chia đôi đất nước, ông tập kết về Bắc năm 1955 và được bố trí phục vụ trong Hội Nhà Văn ở Hà Nội một thời gian.
Năm 1956, ông được giao nhiệm vụ phụ trách tờ Trăm Hoa (nguyên văn trong tài liệu của Hội Nhà Văn) và tham gia vào phong trào Nhân văn – Giai phẩm.
Đến năm 1958, ông bị buộc chuyển về tỉnh nhà Nam Định, làm việc tại Ty Văn hoá Nam Định cho đến khi mất.
Ông mất sáng ngày 20 tháng 1 năm 1966, tức ngày 29 tháng chạp âm lịch xuân Ất Tị, tại nhà một người bạn ở huyện Lý Nhân tỉnh Hà Nam. Khi đó không một người vợ con ruột thịt nào của ông có mặt.
Ông được truy tặng Giải thưởng Hồ Chí Minh về Văn học nghệ thuật năm 2000
Trong suốt 30 năm, Nguyễn Bính đã sáng tác nhiều thể loại như thơ, kịch, truyện thơ... Ông sáng tác rất mạnh, viết rất đều và sống hết mình cho sự nghiệp thi ca. Thơ Nguyễn Bính đã để lại trong lòng người đọc những ấn tượng sâu sắc, những nổi niềm khó có thể diễn tả thành lời. Ông được đông đảo độc giả công nhận như một trong các nhà thơ xuất sắc nhất của thi ca Việt Nam hiện đại.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Wed Aug 15, 2012 4:33 pm
Ái khanh hành
... Không phải gặp em từ buổi ấy Hình như gặp em từ ngàn xưa Lòng em thương anh không có bến Tình anh yêu em không có bờ
Viết viết có đến nghìn trang giấy Làm ra có đến nghìn bài thơ Tương tư một đêm năm canh chẵn Nhớ nhung một ngày mười hai giờ.
Chao ơi! Em ngon như rau cải Em ngọt như rau ngót. Em giòn như cùi dừa. Em hiền như nước mưa Em nhổ nước bọt xuống mặt biển Mặt biển thơm lên hai mươi bốn giờ Em là con Tướng trong tam cúc Anh là quân Xe trong bàn cờ Ví chăng có một nước Tình ái Em là Hoàng Hậu, anh làm Vua.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Wed Aug 15, 2012 4:39 pm
Anh về quê cũ
Anh về quê cũ: thôn Vân Sau khi đã biết phong trần ra sao. Từ nay lại tắm ao đào Rượu dâu nhà cất, thuốc lào nhà phơi. Giang hồ sót lại mình tôi Quê người đắng khói, quê người cay men. Nam Kỳ rồi lại Cao Miên Tắm trong một cái biển tiền người ta... Biển tiền, ôi biển bao la Mình không bẩn được vẫn là tay không... Thôn Vân có biếc, có hồng Hồng trong nắng sớm, biếc trong vườn chiều. Đê cao có đất thả diều Trời cao lắm lắm có nhiều chim bay. Quả lành nặng trĩu từng cây Sen đầy ao cá, cá đầy ao sen. Hiu hiu gió quạt, trăng đèn Với dăm trẻ nhỏ thả thuyền ta chơi. Ăn gỏi cá, đánh cờ người Thần tiên riêng một góc trời thôn Vân.
Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân! Phương nào kết dải mây Tần cho ta Từ nay, khi nhớ quê nhà Thấy mây Tần biết đó là thôn Vân.
Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân! Anh em ly tán, lầu dần thành ra, Không còn ai ở lại nhà, Hỏi còn ai nữa ? Để hoa đầy vườn, Trăng đầy ngõ, gió đầy thôn, Anh về quê cũ có buồn không anh?
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Wed Aug 15, 2012 4:56 pm
Bạch đào
Tình cờ không hẹn bỗng mà nên Một buổi đầu năm tết Kỷ Hợi[1] Có năm người bạn[2] bến sông Hoàng[3] Gặp nhau uống rượu mừng năm mới Chuyện thơ chuyện phú, chuyện non sông Chuyện trước chuyện sau thật sôi nổi Bỗng nhiên Hiếu Lang vỗ đùi khoe: Đệ có cây đào hoa mới bói Giống đào thật quý nhất xưa nay Cánh trắng, bông to, sương tuyết gội... Chợt nghe hoa quý nở vườn xuân Bỏ ngay câu chuyện, lòng phơi phới Nửa đêm đội mưa ra đi ngay Quản chi nhà xa đường ướt lội Như có người yêu hé cửa chờ Như có bạn cũ đốt trầm đợi Nhớ lại thời xưa Bất Thượng Thuyền Lý Bạch nằm say không trở gối Vì hoa nên phải đánh đường tìm Đây phải chín tầng đem chiếu gọi
Đến nơi mở cửa, đốt đèn lên Kẻ trước người sau bước vồi vội Ra mé Tây Viên[4], tới gốc đào Lặng ngắm hoa cười, im chẳng nói Tất cả cùng chung nhớ một câu: Hoa lưu động khẩu ưng trường tại[5] Khách nhân cao hứng đề thơ này.
Nguyễn Bính (Đề tại Tây Viên, phố Vị. đêm mồng hai tết, năm Kỷ Hợi) 1. Tối mồng 2 tết Kỷ Hợi (1959). 2. Nguyễn Bính; Hiếu Lang, phóng viên báo Đời Mới; Nguyệt Hồ, họa sĩ; Võng Xuyên và Việt Quyên là hai cây bút thơ tầm tầm tỉnh nhỏ. 3. Tức sông Vị Hoàng, thành phố Nam Định. 4. Tư dinh của Hiếu Lang với khu vườn trang nhã ở 294 Hàng Nâu, đặt tên là Tây Viên. 5. Nguyễn Bính mượn ý bài thơ Lưu Nguyễn nhập thiên thai của Tào Đường, có hai câu: "Hoa lưu động khẩu ưng trường tại, Thuỷ đáo nhân gian định bất hồi" (Hoa nương cửa động hoa thơm mãi, Nước xuống cõi trần nước chảy xuôi).
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Thu Aug 16, 2012 3:39 pm
Bài thơ quê hương
Trải nghìn dặm trời mây bạn tới Thăm quê tôi, tôi rất đỗi vui mừng Bạn nán lại cùng tôi thêm buổi nữa Để tôi xin kể nốt chuyện quê hương
Quê hương tôi có cây bầu cây nhị Tiếng đàn kêu tích tịch tình tang… Có cô Tấm náu mình trong quả thị Có người em may túi đúng ba gang
Quê hương tôi có ca dao tục ngữ Ông trăng tròn thường xuống mọi nhà chơi Một đĩa muối cũng mặn tình chồng vợ Một dây trầu cũng nhắc chuyện lứa đôi
Con chim nhỏ cũng đau hồn nước mất “Cuốc cuốc” kêu rỏ máu những đêm vàng Chân ngựa đá cũng dính bùn trận mạc Theo người đi cứu nước chống xâm lăng
Quê hương tôi có bà Trưng, bà Triệu Cưỡi đầu voi, dấy nghĩa, trả thù chung Ông Lê Lợi đã trường kỳ kháng chiến, Hưng Đạo vương đã mở hội Diên Hồng
Quê hương tôi có múa xoè, hát đúm Có hội xuân liên tiếp những đêm chèo Có Nguyền Trãi, có “Bình Ngô đại cáo” Có Nguyễn Du và có một “Truyện Kiều”
Quê hương tôi có Trường Sơn một dải Có Hồng Hà lại có Cửu Long Giang Có Hà Nội có hồ Tây, hồ Kiếm Chợ Đồng Xuân bày đủ mặt hàng
Quê hương tôi có sầu riêng, măng cụt Lòng bưởi đào, lòng gấc đỏ như son Có gạo tám xoan thổi nồi đồng điếu Cam xã Đoài ai bóc cũng thơm ngon
Cánh đồng nào cũng chôn vàng giấu bạc Bờ biển nào cũng chói ngọc ngời châu Có thanh quế ngửi qua là khỏi bệnh Có cây lim đóng cả một thân tầu
Quê hương tôi có những người con gái “Một ngày hai bữa cơm đèn…” Cách sông cái cũng bắc cầu dải yếm Cho chàng sang đính ước chuyện nhân duyên
Trong bụng mẹ đã từng mê tiếng hát Nên quê tôi ai cũng biết làm thơ Những trẻ nhỏ nằm nôi hay đặt võng Sớm hay chiều, đều mượn cánh cò đưa
Khi có giặc những tre làng khắp nước Đều xả thân làm ngọn mác, mũi chông Những trai gái thôn Đông, xóm Bắc Thoắt vươn vai thành những anh hùng…
Quê tôi đó, bạn ơi! là thế đó. Mà nghìn năm rặt những tiếng kêu thương Sung sướng làm sao! Bỗng một ngày: có Đảng Có Bác Hồ, làm sống lại quê hương.
Đánh Nhật, đuổi Tây cứu dân, dựng nước Hai mươi năm kể biết mấy công trình Và từ đây, núi sông và cuộc sống. Và quê hương mới thực sự của minh.
Cuộc đời mới con người cũng mới Khắp bốn phương lộng lẫy ánh sao cờ, “Đoàn quân Việt Nam đi… chung lòng cứu quốc…” Đầu ngẩng cao từ cách mạng mùa thu
Những xiềng xích nghìn năm đều bẻ gãy. Những bài ca điệu múa lại vui tươi. Những trận khóc đêm dài không có nữa Thành thị nông thôn rộn rã tiếng cười
Trong luỹ tre xanh vui mùa hợp tác Mái ngói nhô lên như những nụ hoa hồng Chung ruộng, chung trâu, chung lòng, chung sức Chung con đường gặt lấy ấm no chung
Trong xưởng máy tưng bừng như đám hội Những chủ nhân là chính những công nhân Tiếng máy reo chen tiếng cười tiếng hát Chẳng còn đâu tiếng chủ thét, cai gầm
Những nhà thơ được tự do ca ngợi Quê hương. Tổ quốc, con người… Và đời sống khỏi túng, nghèo, đói, khổ Khỏi bị ai khinh rẻ, dập vùi
Đời trước thường mơ chuyện tiên, chuyện Phật, Truyện thiên đường trong những cõi hư vô Đời nay dựng thiên đường trên mặt đất Dựng mùa xuân trong tất cả bốn mùa
Khi con người được tự do giải phóng Đất rộng hơn mà trời cũng xanh hơn Quả trên cành cũng thêm ngon, thêm ngọt Hoa trong vườn cũng thêm sắc, thêm hương
Và ý nghĩa những ca dao, tục ngữ Ngày càng thêm thắm thiết, ngọt ngào. Và “Truyện Kiều” mới có chân giá trị Và Nguyễn Du mới thành đại thi hào
Thửa ruộng cũ cấy thêm mùa lúa mới Khung trời quê mọc những nóc lò cao Dây cao thế đã chăng dài khắp nẻo (Xóm làng tôi điện sẽ át trăng sao)
Những gỗ tốt đã dựng câu lạc bộ Gạo tám xoan thơm bếp lửa nhân dân Những cô Tấm tự tay xây hạnh phúc Chẳng phải gian nan hoá kiếp mấy lần
Và lớp lớp những anh hùng xuất hiện. Sức thanh niên: sức Phù Đổng là đây Đẩy biển lùi ra, ngăn sông đứng lại Khẩu súng trường cũng hạ nổi máy bay.
Hội Diên Hồng thôn xã nào cũng mở, Chuyện “kháng chiến trường kỳ” ai cũng nhớ nhập tâm “Giặc đến nhà đàn bà cũng đánh” Câu ấy giờ đây đã đúng cả trăm phần
Đảng cùng dân đã viết thêm lịch sử, Lửa Điện Biên sáng dậy cả trăm năm Lửa Ấp Bắc, Chu Lai cũng bừng rực rỡ Lửa chiến công đang chói lọi miền Nam
Khi có Đảng, có Bác Hồ lãnh đạo Có truyền thống cha ông để lại tự bao đời Thì đánh Mỹ nhất định là phải thắng Chuyện ấy, quê tôi, thành chuyện dĩ nhiên rồi
Câu chuyện quê tôi, sơ sài mấy nét Bạn trở về xin kể mọi người hay Riêng phần tôi có thơ này tặng bạn Tặng quê mình, nhân dịp tết năm nay
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Thu Aug 16, 2012 4:55 pm
Chiếc nón
Ngày đi tập kết ra đây, Mang theo chiếc nón tự tay em chằm, Bây giờ đã trải ba năm, Chiếc nón em chằm chưa ngã màu sơn. Nắng mưa há dám đội thường Chút quà nghìn dặm quý hơn vàng mười. Cầm giơ lên nắng mà coi, Hàng dừa dưới bóng trăng soi đậm đà. "Bắc Nam sum họp một nhà", Ẩn trong mỗi chữ bao là tình sâu! Yêu nhau chằm nón cho nhau, Lấy câu sum họp làm câu hẹn hò.
Vách treo chiếc nón bài thơ, Tròn như trăng buổi tiễn đưa hôm nào.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Thu Aug 16, 2012 4:59 pm
Chờ mong
Chờ mong như suốt đêm qua, Chàng ơi! một tháng là ba mươi ngày... Lần lần lá rụng rồi đây, Tơ đàn rã rợi cho tay lỗi đàn. Tiếng đâu rào rạt rộn ràng? - Ngựa ai ai cưỡi trên ngàn lá khô. Tiếng đâu xao động lô xô? - Xe ai ai đẩy ngang bờ giâu xanh. Buồng hương bóng bóng mình mình, Gió hiu hiu hắt qua mành mành hoa. Người về chỉ những người ta, Gió mơ hồ nhắn người ta quên về. Nay rồi mai lại ngày kia, Nhớ mong chờ đợi đến khi ...? hỡi chàng!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 17, 2012 8:05 am
Chức Nữ Ngưu Lang
Trên trời Chức Nữ với Ngưu Lang Một dải sông Ngân lệ mấy hàng Tản Đà
Sông Ngân nước chảy hững hờ Ngưu Lang ngồi khóc bên bờ sông Ngân Một năm gặp được mấy lần! Anh khổ vô ngần Chức Nữ em ơi! Đôi ta chẳng hợp lòng trời Một dòng nước bạc ngăn đôi chung tình Chẳng cho liền cánh liền cành Đày em trên ấy, đọa anh dưới này. Lạc loài đôi lứa thơ ngây Một năm sống để một ngày gặp nhau. Đôi ta có tội gì đâu Cớ sao chim chẳng bắc cầu cho qua? Có chăng tội với Trời già Chẳng qua là tội đôi ta chung tình. Dây oan mình buộc lấy mình Con sông bất bình chảy mãi về xuôi... Bao giờ Chức Nữ em ơi! Cho giời nghĩ lại, cho giời quay đi! Xuân xanh để lỗi một thì Anh là bướm dại yêu gì được hoa! Mênh mang một dải Ngân hà Tình sao không phụ mà ra phụ tình!
Con tằm là lụy ba sinh Mà em là lụy của anh muôn đời Em là con gái nhà trời Còn anh con cái nhà người thường dân Yêu em có vạn có ngàn Nhưng cha chẳng chứng cho bàn tay không! Anh chưa tên chiếm bảng rồng Lấy đâu xe bóng ngựa hồng vinh qui? Cưới em bằng tấm tình si Đò không chở thí, lấy gì sang sông? Tên em anh khắc bên lòng Bụi hồng vương lấy má hồng thương anh!
Vì cha chẳng đoái duyên mình Anh đành sống để chung tình với em! Đêm qua mới thực là đêm Chân cứng đá mềm, Chức Nữ em ơi! Bờ sông bên ấy gieo thoi Sao em chẳng dệt một lời thơ anh? Tơ trời mấy sợi mong manh Biết anh có dệt nên hình gì không? Một bờ sông, hai bờ sông Một lòng! Anh dám hai lòng ở đâu! Bao giờ cho hợp duyên nhau Anh bắc nghìn cầu, Chức Nữ em ơi!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 17, 2012 8:13 am
Chuyện tiếng sáo diều
Ngày còn để chỏm chăn bê Xin tre hàng xóm, mải mê vót diều. Vòi cha gọt sáo cho kêu, Phất thơm nước cậy, se đều dây gai. (Thâu đêm tiếng sáo ngân dài, Vi vu tiếng vọng muôn đời quê ta). Mải chơi, tối mịt về nhà, Tây lùng cộng sản, bắt cha mất rồi! Bê non bán chạy cho người, Tôi buồn, tôi chả buồn chơi thả diều... Đầu làng tiếng sáo ai kêu, Tưởng đậu tiếng nấc trẻ nghèo thương cha.
Người đi Côn Đảo, Sơn La, Có nghe tiếng sáo quê nhà nuối theo? Chăn bê đổi gạo từng chiều, Thương cha, đánh gióng cho diều lên cao.
Cha về, tóc đã phai màu Đình làng mái đỏ cờ sao ngời ngời. Chiều thu diều đóng sáo đôi, Thênh thênh gió hát giữa trời tự do.
Lúa chiêm chắc hạt hai mùa Súng thù bông nổ, đồn thù lại xây. Nửa chiều hạ sáo, cuốn dây, Con bê gục giữa luống cày dở dang. Tôi xin đi Vệ quốc đoàn, Đất tề cha ở, bám làng bám dân.
Những chiều gió ngược, hành quân, Réo ngang đầu súng tiếng ngân sáo diều Bốn bề ổ cọp hang beo Làng tôi chắc chả chơi diều nữa đâu.
Hòa bình đẹp cánh bồ câu, Tóc cha tôi bạc như màu trời xanh. Cờ bay lại đỏ mái đình, Diều nâng sáo rót gió lành chơi vơi.
Kịp ngày cải cách quê tôi, Nỗi mừng càng lớn, mềm vui càng dầy. Bỗng mà oán mượn, thù vay, Cha tôi phải sống những ngày tối tăm. Bụi đầy miệng sáo mà câm, Dây treo chuột cắn, khung nằm mối xông.
Quê giờ tiếng sáo lại trong, Trăn sao lại tỏ, ruộng đồng lại tươi Cha tôi lại được phục hồi. Lại mê công tác, lại chơi thả diều. Lại ngồi gọt sáo cho kêu, Đẵn cây tre đực, làm diều ba gian. Diều kêu tiếng sắt tiếng vàng, Thâu đêm réo rắt, cả làng vui chung...
Tôi theo đơn vi biên phòng, Hôm qua mừng được mấy dòng thư quê. Đèo cao đổi gác, ra về, Nghe chim rừng hót, tưởng nghe sáo diều.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 17, 2012 8:37 am
Cô hàng xóm
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi, Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn. Hai người sống giữa cô đơn, Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi. Giá đừng có dậu mùng tơi, Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng... Có con bướm trắng thường sang bên này. Bướm ơi! Bướm hãy vào đây! Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi... Chả bao giờ thấy nàng cười, Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên. Mắt nàng đăm đắm trông lên...
Con bươm bướm trắng về bên ấy rồi! Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi, Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng?" -- Không, từ ân ái lỡ làng, Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao? Tơ hong nàng chả cất vào, Con bươm bướm trắng hôm nào cũng sang.
Mấy hôm nay chẳng thấy nàng, Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong. Cái gì như thể nhớ mong? Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng! Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng, Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
Tầm tầm giời cứ đổ mưa, Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm. Cô đơn buồn lại thêm buồn, Tạnh mưa bươm bướm biết còn sang chơi?
Hôm nay mưa đã tạnh rồi! Tơ không hong nữa, bướm lười không sang. Bên hiên vẫn vắng bóng nàng, Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng... Nhớ con bướm trắng lạ lùng! Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.
Hỡi ơi! Bướm trắng tơ vàng! Mau về mà chịu tang nàng đi thôi! Đêm qua nàng đã chết rồi, Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng.
Hồn trinh còn ở trần gian? Nhập vào bướm trắng mà sang bên này!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 17, 2012 9:00 am
Con tằm
Tôi rút ruột nhả dòng tơ óng mượt Hôm nay đây dệt áo với thêu cờ. Cờ non sông bay lộng giữa trời thu, Sao sáng mọc, sắc tơ vàng óng ánh, Áo lụa ấm những ngày đông giá lạnh. Uốn xiêm tơ nhịp múa hội xuân lành, Tôi âm thầm trong đống lá dâu xanh, Nằm gọn ghẽ giữa lòng tơ vấn vít. Tôi mải miết (cho dù tôi sẽ chết) Tôi nhảy vào nước lửa để dâng tơ, Nồi ươm sôi, khói nước tỏa sương mờ... Người hãy gắng quay tơ và dệt lụa. Xin hiển trọn cuộc đời tôi bé nhỏ Cho cờ thiêng, cho áo ấm, cho người.
Xót xa thay! Xưa họ lấy hồn tôi, Xe những sợi tơ đàn kỹ nữ, Mê hát xướng, những chàng tuấn tú, Đêm liền đêm rượu thịt say sưa. Họ dệt tôi thành những tấm khăn tơ Thêu nắn nót đôi trái tim rớm máu, Mũi tên cắm, gửi tặng người yêu dấu.
Họ lại may thành những tấm long bào, Khoác lên mình những kẻ ngự ngôi cao Chuyên vui sướng trên máu xương trăm họ. Kẻ quyền quý cắt tôi từng mảnh nhỏ, May áo quần, xếp chặt những rương son. Mà dân gian thì rét mướt gầy mòn Quần áo vải rách bươm như mớ giẻ, Tôi đã sống phí mùa xuân tuổi trẻ, Oan dâu xanh mà uổng cả tơ vàng, Làm trò chơi cho một bọn giàu sang, Đem thiên hạ vùi sâu vòng khổ não...
Cách mạng nổi, một mùa thu gió bão Gông ách xưa đều đổ gãy tan tành, Tôi, con tằm, ăn những lá dâu xanh, Của dân tộc do mồ hôi nước mắt Bao dân lành trần cánh tay cuốc đất Để nuôi tôi, tôi xin nhả tơ vàng, Đây dòng tơ từ buổi gió thu sang! Người hãy gắng quay tơ mà dệt lụa. Xin hiến trọn cuộc đời tôi bé nhỏ Cho cờ thiêng, cho áo ấm, cho người.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Nguyễn Bính Fri Aug 17, 2012 9:05 am
Đàn tôi
Đàn tôi đứt hết dây rồi Không người nối hộ, không người thay cho Rì rào những buổi gieo mưa Lòng đơn ngỡ tiếng quay tơ đằm đằm.
Có cô lối xóm hàng năm Trồng dâu tốt lá, chăn tằm ươm tơ Năm nay biết đến bao giờ Dâu cô tới lứa, tằm cô chín vàng? Tơ cô óng chuốt mịn màng Sang xin một ít cho đàn có dây.