Có nhiều lúc gió kêu thê thiết quá; Như gió đau một nỗi khổ vô hình, Như bao điều ảo não của nhân sinh Đã in vết ở nơi hồn của gió. Gió vừa chạy, vừa rên, vừa tắt thở, Đem trái tim làm uất cả không gian, Gợi bóng hình những thân thể cơ hàn, Với môi tím, với cảnh nghèo vạc mặt.
Trong khung xám của mùa đông bằng sắt, Gió qua rồi còn lưu lại tiếng ngân: Cây bên đường trụi lá, đứng tần ngần, Khắp xương nhánh chuyển một luồng tê tái; Và giữa vườn im, hoa run sợ hãi Bao nỗi pha phôi, khô héo, rụng rời. Và mưa kia là nước mắt gió rơi, Và sương ấy là mồ hôi gió rớt Trong lúc vội vàng, trên cành thưa thớt.
Ấy nỗi buồn kêu xé của ngày qua, Hay lời tham rền rĩ của đêm xa; Ấy là tiếng những âm binh tan tác, Hay là giọng những âm hồn lưu lạc? - Hỡi gió mờ! người chứa cả mùa đông Trong phổi của người u uất vô cùng.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Tue Sep 18, 2012 3:05 pm
Tương tư chiều
Bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm; Anh nhớ em, em hỡi! Anh nhớ em. Không gì buồn bằng những buổi chiều êm. Mà ánh sáng đều hoà cùng bóng tối. Gió lướt thướt kéo mình qua cỏ rối; Vài miếng đêm u uất lẩn trong cành; Mây theo chim về dãy núi xa xanh Từng đoàn lớp nhịp nhàng và lặng lẽ Không gian xám tưởng sắp tan thành lệ.
Thôi hết rồi! Còn chi nữa đâu em! Thôi hết rồi, gió gác với trăng thềm.
Với sương lá rụng trên đầu gần gũi, Thôi đã hết hờn ghen và giận tủi. (Được giận hờn nhau! Sung sướng bao nhiêu!) Anh một mình, nghe tất cả buổi chiều Vào chậm chậm ở trong hồn hiu quạnh.
Anh nhớ tiếng. Anh nhớ hình. Anh nhớ ảnh. Anh nhớ em, anh nhớ lắm! Em ơi! Anh nhớ anh của ngày tháng xa khơi, Nhớ đôi môi đang cười ở phương trời. Nhớ đôi mắt đang nhìn anh đăm đắm! Em! Xích lại! Và đưa tay anh nắm!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Tue Sep 18, 2012 3:25 pm
Vội vàng
(Tặng Vũ Đình Liên)
Tôi muốn tắt nắng đi Cho màu đừng nhạt mất; Tôi muốn buộc gió lại Cho hương đừng bay đi.
Của ong bướm này đây tuần tháng mật; Này đây hoa của đồng nội xanh rì; Này đây lá của cành tơ phơ phất; Của yến anh này đây khúc tình si. Và này đây ánh sáng chớp hàng mi; Mỗi sáng sớm, thần vui hằng gõ cửa; Tháng giêng ngon như một cặp môi gần; Tôi sung sướng. Nhưng vội vàng một nửa: Tôi không chờ nắng hạ mới hoài xuân.
Xuân đang tới, nghĩa là xuân đang qua, Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già, Mà xuân hết, nghĩa là tôi cũng mất. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật, Không cho dài thời trẻ của nhân gian, Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn, Nếu đến nữa không phải rằng gặp lại. Còn trời đất, nhưng chẳng còn tôi mãi, Nên bâng khuâng tôi tiếc cả đất trời; Mùi tháng, năm đều rớm vị chia phôi, Khắp sông, núi vẫn than thầm tiễn biệt... Cơn gió xinh thì thào trong lá biếc, Phải chăng hờn vì nỗi phải bay đi? Chim rộn ràng bỗng đứt tiếng reo thi, Phải chăng sợ độ phai tàn sắp sửa?
Chẳng bao giờ, ôi! chẳng bao giờ nữa...
Mau đi thôi! mùa chưa ngả chiều hôm, Ta muốn ôm Cả sự sống mới bắt đầu mơn mởn: Ta muốn riết mây đưa và gió lượn, Ta muốn say cánh bướm với tình yêu, Ta muốn thâu trong một cái hôn nhiều Và non nước, và cây, và cỏ rạng, Cho chếnh choáng mùi thơm, cho đã đầy ánh sáng, Cho no nê thanh sắc của thời tươi; - Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Tue Sep 18, 2012 3:28 pm
Xa cách
Tặng Đỗ Đức Thu
Có một bận em ngồi xa anh quá, Anh bảo em ngồi xích lại gần hơn. Em xích gần thêm một chút: anh hờn. Em ngoan ngoãn xích gần thêm chút nữa. Anh sắp giận. Em mỉm cười, vội vã Đến kề anh, và mơn trớn: "em đây!". Anh vui liền, nhưng bỗng lại buồn ngay. Vì anh nghĩ: thế vẫn còn xa lắm.
Đôi mắt của người yêu, ôi vực thẳm! Ôi trời xa, vừng trán của người yêu! Ta thấy gì đâu sau sắc yêu kiều Mà ta riết giữa đôi tay thất vọng. Dầu tin tưởng: chung một đời, một mộng. Em là em, anh vẫn cứ là anh. Có thể nào qua Vạn Lí Trường Thành Của hai vũ trụ chứa đầy bí mật.
Thương nhớ cũ trôi theo ngày tháng mất, Quá khứ anh, anh không nhắc cùng em. Linh hồn ta u ẩn tựa ban đêm,[1] Ta chưa thấu, nữa là ai thấu rõ. Kiếm mãi, nghi hoài, hay ghen bóng gió, Anh muốn vào dò xét giấc em mơ. Nhưng anh giấu em những mộng không ngờ, Cũng như em giấu những điều quá thực...
Hãy sát đôi đầu! Hãy kề đôi ngực! Hãy trộn nhau đôi mái tóc ngắn dài! Những cánh tay! Hãy quấn riết đôi vai! Hãy dâng cả tình yêu lên sóng mắt! Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng; Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng: "Gần thêm nữa! Thế vẫn còn xa lắm!".
Xuân Diệu 1. Sau này tác giả sửa thành: "Linh hồn ta còn u ẩn hơn đêm".
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Tue Sep 18, 2012 3:41 pm
Yêu
Yêu, là chết ở trong lòng một ít,[1] Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu? Cho rất nhiều, song nhận chẳng bao nhiêu;[2] Người ta phụ, hoặc thờ ơ, chẳng biết.
Phút gần gũi cũng như giờ chia biệt. Tưởng trăng tàn, hoa tạ với hồn tiêu, Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu! - Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Họ lạc lối giữa u sầu mù mịt, Những người si theo dõi dấu chân yêu; Và cảnh đời là sa mạc cô liêu. Và tình ái là sợi dây vấn vít Yêu, là chết ở trong lòng một ít.
Xuân Diệu 1. Ý từ câu "Partir, c'est mourir un peu" (Bước đi, là chết một ít) trong bài "Chanson de l'adieu" (Bài ca từ biệt) của nhà thơ Edmond Haraucourt (Pháp, 1856-1941). 2. Từ câu "Offrir beaucoup, et recevoir bien peu de choses" của Félix Arvers.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Gửi hương cho gió (1945) Wed Sep 19, 2012 7:41 am
Chỉ ở lòng ta
Tặng Ưng Tỷ
Chỉ là gió, nhưng lòng tôi thả bướm, Thêm phất phơ cho hơi thở vừa hiền; Chỉ là trăng, nhưng tôi thấy thần tiên Như tuyệt diệu: bởi hồn tôi xanh quá. Và người ấy vẫn như bao kẻ lạ, Cũng sắc hương, là lụa, cũng dung nhan; Chỉ là tình; nhưng tôi rất mê man, Gồm vũ trụ gửi nơi hình cẩm thạch.
Cuộc đời cũng đìu hiu như dặm khách, Mà tình yêu như quán trọ bên đường. Mái tranh tàng đỡ rét một đêm sương, Vò nước lã mát xoàng đôi buổi nắng. Nhà quê kiểng có đâu cơm gạo trắng, Thân lữ cô, đừng giận quán tranh nghèo! Ta chỉ giàu những của sẵn mang theo: Giữa hiu quạnh, được nghỉ nhờ đã quý.
Thiên đường cũng ở trong rương hành lý: Muốn say sưa, phải đem sẵn rượu nồng; Muốn êm đềm, phải có sẵn gối bông; Muốn mơ mộng, phải sẵn trầm, sẵn nhạc.
Tôi vốn biết cuộc đời thường đạm bạc, Nên mang theo từng suối rượu, nguồn tình. Đem mến yêu làm cho cảnh thêm xinh. Cứ phong nhã để cho người bớt tục. Để lây lửa chuyển những lòng giá đúc Phải ấm lên vì bắt chước tôi nồng; Để bừng tia trong những mắt tê đông, Và gợi nhịp khiến hồn lười phải thức; Để giục tiếng chim của niềm rạo rực, Để thay cánh rụng của nỗi phai tàn; Để tươi cười mà âu yếm nhân gian, Tôi có sẵn một mặt trời giữa ngực.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 7:44 am
Dại khờ
Người ta khổ vì thương không phải cách, Yêu sai duyên, và mến chẳng nhằm người. Có kho vàng nhưng tặng chẳng tuỳ nơi, Người ta khổ vì xin không phải chỗ.
Đường êm quá, ai đi mà nhớ ngó! Đến khi hay, gai nhọn đã vào xương. Vì thả lòng không kìm chế dây cương, Người ta khổ vì lui không được nữa.
Những mắt cạn cũng cho rằng sâu chứa; Những tim không mà tưởng tượng tràn đầy; Muôn ngàn đời tìm cớ dõi sương mây, Dấn thân mãi để kiếm trời dưới đất.
Người ta khổ vì cố chen ngõ chật, Cửa đóng bưng nên càng quyết xông vào. Rồi bị thương, người ta giữ gươm dao, Không muốn chữa, không muốn lành thú độc.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 8:33 am
Giục giã
Mau với chứ, vội vàng lên với chứ, Em, em ơi, tình non đã già rồi;[1] Con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi, Mau với chứ! thời gian không đứng đợi. Tình thổi gió, màu yêu lên phấp phới; Nhưng đôi ngày, tình mới đã thành xưa. Nắng mọc chưa tin, hoa rụng không ngờ, Tình yêu đến, tình yêu đi, ai biết! Trong gặp gỡ đã có mầm ly biệt; Những vườn xưa, nay đoạn tuyệt dấu hài; Gấp đi em, anh rất sợ ngày mai; Đời trôi chảy, lòng ta không vĩnh viễn.
Vừa xịch gối chăn, mộng vàng tan biến; Dung nhan xê động, sắc đẹp tan tành. Vàng son đương lộng lẫy buổi chiều xanh, Quay mặt lại: cả lầu chiều đã vỡ.
Vì chút mây đi, theo làn vút gió. Biết thế nào mà chậm rãi, em ơi? Sơm nay sương xê xích cả chân trời, Giục hồng nhạn thiên đi về cõi Bắc. Ai nói trước lòng anh không phản trắc; Mà lòng em, sao lại chắc trơ trơ? - Hái một mùa hoa lá thuở măng tơ, Đốt muôn nến sánh mặt trời chói lói; Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, Còn hơn buồn le lói suốt trăm năm. Em vui đi, răng nở ánh trăng rằm, Anh hút nhuỵ của mỗi giờ tình tự. Mau với chứ! vội vàng lên với chứ! Em, em ơi! tình non sắp già rồi...
Xuân Diệu
1. Xuân Diệu từng thổ lộ rằng hai câu này sáng tác theo giai thoại văn chương Pháp, có lần Alfred de Musset nói với George Sand: "Dépêche-toi, George, mon amour est vieux" (George, mau lên em, tình ta đã già rồi). (Thuỵ Khuê)
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Gửi hương cho gió (1945) Wed Sep 19, 2012 8:46 am
Im lặng
Yêu thương mà chẳng nói năng, Nhớ nhung mà chẳng than rằng nhớ nhung. Giữa đêm, lòng lạnh vô cùng, Mơ màng trên gối hoa dung gần gần. Ngọc ngà tay chẳng giao thân; Chuốt trau dáng điệu, muôn phần ước mơ. Sương bay... trời đục, cây mờ; Tình riêng lẩn khuất như bờ vi lau. "Ngó em không dám ngó lâu, "Ngó qua một chút đỡ sầu mà thôi. "Lòng ta thương bạn không nguôi, "Nước sao như nước chảy xuôi một bề". Cành thương chim nhớ bay về, Tiếng kêu than thở, buồn nghe não sầu. Lặng im của bóng đêm sâu; Lặng im vĩnh viễn của mầu thời gian; Ba canh sao lặng lẽ tàn, Hang rừng lặng lẽ bông lan rụng mình Lạnh lùng trong khoảng vô minh Lòng ta muôn kiếp ôm tình, lặng im.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 10:00 am
Khi chiều giăng lưới
Tặng Bằng Vân
Khi chiều giăng lưới qua muôn gốc cây, Khi con chim én tìm không ra bầy, Khi nước suối đã lờ đờ khép mắt, Khi lá lìa, mặt đất cũng buồn lây, Và trên trời mờ ảnh một làn mây;
Khi rừng vắng bơ vơ trong gió rộng, Khi gió đơn lưu lạc giữa rừng gầy; Mắt ngơ ngác, và thân hình ảo mộng, Có con nai thành tượng giữa chiều xây...
Chân vướng rễ rây, Lòng vương muôn giây, Có con nai hiền, Đôi sừng thơ ngây, Chân hững hờ, và hồn khẽ ngạc nhiên Không hiểu sao buồn chở một hồn đầy...
Sương lan dần, còn biết ngõ nào đây? Chiều tứ bề, không phá nổi trùng vây...
- Tôi là con nai bị chiều đánh lưới, Không biết đi đâu, đứng sầu bóng tối.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 10:04 am
Kỷ niệm
Tặng Ngô Nhật Quang
Ôi ngắn ngủi là những giờ họp mặt! Ôi vội vàng là những phút trao yêu! Vừa nắng mai sao đã đến sương chiều? Em hờ hững, để cho lòng anh lạnh.
Em có nhớ một buổi chiều yên tịnh Chúng ta chìm trong một biển ái ân, Chúng ta say trong chén rượu tuyệt trần, Mà tình ái rót đầy dâng bạn mới. Anh gọi nhỏ kể tai em: "Em hỡi!" Trên tay anh em bèn viết: "Anh ơi".
Rồi ngó mê nhau, ta mỉm mắt cười, Và lặng lẽ thấy lòng cao chín bệ. Không cần nói. Trái tim dường mở hé, Hoa muôn năm nghe nở tiếng thần tiên Trái tim ngừng trong một lúc vô biên: Thời gian hết; trời đất không có nữa...
Em lúc ấy nhìn anh như lệ ứa, Êm ái như trong ngó có mùi hương. Trong mắt em anh tưởng thấy thiên đường, Ôi hạnh phúc! Anh gục đầu, nhắm mắt...
Sao ngắn ngủi là những giờ họp mặt? Sao vội vàng là những phút trao yêu? Vừa nắng mai, sao đã đến sương chiều Em hờ hững, để cho lòng anh lạnh.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 10:22 am
Lời kỹ nữ
Khách ngồi lại cùng em trong chốc nữa; Vội vàng chi, trăng lạnh quá, khách ơi. Đêm nay rằm: yến tiệc sáng trên trời; Khách không ở, lòng em cô độc quá. Khách ngồi lại cùng em! Đây gối lả, Tay em đây mời khách ngả đầu say; Đây rượu nồng. Và hồn của em đây, Em cung kính đặt dưới chân hoàng tử. Chớ đạp hồn em! ............ Trăng về viễn xứ Đi khoan thai trên ngự đỉnh trời tròn; Gió theo trăng từ biển thổi qua non; Buồn theo gió lan xa từng thoáng rợn. Lòng kỹ nữ cũng sầu như biển lớn, Chớ để riêng em phải gặp lòng em; Tay ái ân - du khách hãy làm rèm, Tóc xanh tốt em xin nguyền dệt võng.
Đẩy hộ hồn em triền miên trên sóng, Trôi phiêu lưu không vọng bến hay gành; Vì mình em không được quấn chân anh, Tóc không phải những dây tình vướng víu. Em sợ lắm. Giá băng tràn mọi nẻo, Trời đầy trăng lạnh lẽo suốt xương da. Người giai nhân: bến đợi dưới cây già; Tình du khách: thuyền qua không buộc chặt.[1]
Lời kỹ nữ đã vỡ vì nước mắt, Cuộc yêu đương gay gắt vì làng chơi. Người viễn du lòng bận nhớ xa khơi, Gỡ tay vướng để theo lời gió nước.
Xao xác tiếng gà. Trăng ngà lạnh buốt. Mắt run mờ, kỹ nữ thấy sông trôi. Du khách đi. ............- Du khách đã đi rồi.
Xuân Diệu (Hà Nội, 1939)
Hồng Vân diễn ngâm
1. Xuân Diệu từng nói hai câu này xuất phát từ hai câu trong Truyện Kiều: "Sống làm vợ khắp người ta, Hại thay thác xuống làm ma không chồng". (Thuỵ Khuê)
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Gửi hương cho gió (1945) Wed Sep 19, 2012 10:30 am
Lời thơ vào tập Gửi hương
Tôi là con chim đến từ núi lạ, Ngứa cổ hát chơi. Khi gió sớm vào reo um khóm lá, Khi trăng khuya lên ủ mộng xanh trời.
Chim ngậm suối đậu trên cành bịn rịn, Kêu tự nhiên, nào biết bởi sao ca. Tiếng to nhỏ chẳng xui chùm trái chín; Khúc huy hoàng không giúp nở bông hoa.
Hát vô ích, thế mà chim vỡ cổ, Héo tim xanh cho quá độ tài tình. Ca ánh sáng bao lần dây máu đỏ, Rồi một ngày sa rụng giữa bình minh.
Tôi réo rắt, chẳng qua trời bắt vậy Chiếc thuyền lòng, nước đẩy phải trôi theo. Gió đã thổi, cho nên buồn phải dậy; Hồn vu vơ, tội ấy ở mây đèo!
Nghiệp tài tử nghìn xưa đông lắm chắc; Chúng tôi hùn làm một kiếp đa duyên Cảm nếp trán của người lo sáu khắc, Thương năm canh nước mắt những ai phiền.
Nghề lựa chữ, thôi một trò trẻ nhỏ! Dăm câu vui đắp đối với câu sầu; Sương với bóng, không có gì tỏ rõ; Xin đừng cười! đời có nghĩa chi đâu?
Tiếng tôi hát chẳng làm ai tươi nở, Nhưng sách nầy, tôi để cả trái tim; Giở cho khéo, kẻo lòng tôi động vỡ, Hồn người tình mỏng lắm, xếp cho êm!
Nắng cũ phai rồi, lòng tôi vẫn cất Một chiều ong vàng đẹp sắc năm mây. Xuân vội bước, nhưng mà hương chẳng mất: Tôi với tay giam giữ ở trong nầy.
Nếu trang giấy có động mình tuyết bạch, Ấy là tôi dào dạt với âm thanh. Hồn thắc mắc vẫn đi về với sách, Dưới tay ai xem lại nỗi lòng mình.
Vâng, đáng lẽ làm xong tôi giữ lấy; Vui gì đâu mà đưa đẩy dương tranh. Nhưng, cũng lạ! nỗi tình đau khổ ấy, Ðể riêng tây, như có chỗ không đành.
Thôi thì đó, nói cùng nhau cho thoả, Ai có thương thì tôi cũng cảm ơn, Ai có ghét, tôi cũng cười khuây khoả, Lỗi vì tôi, tôi đâu dám giận hờn.
Nhưng nghĩ lại: sống vẫn là hơn chết; Gần hơn xa, yêu mến ngọt ngào thay! Nên, thú thật, tôi mong nhiều kẻ biết Xem nhiều thơ và nhớ lại nhiều ngày.
Và nghĩ ngợi: "Ai mà ai oán thế! Ở nơi đâu mà giọng nói tiêu tao!" Thưa, một kiếp ai không từng nhỏ lệ? Ta cùng buồn: mơn trớn vuốt ve nao!
Và hãy yêu tôi, một giờ cũng đủ, Một giây cũng cam, một chút cũng đành; Khổ tôi hát, loài người xin chớ phụ! Cô hay dịu dàng; chầm chậm, thưa anh!
Thơ tôi đó, gió lùa đem toả khắp! Và lòng tôi, mời mọc bạn chia nhau. Trông thấy nghìn môi rượu mùa ăm ắp, Tôi sẽ vui được có tấm lòng sầu.
Tôi là con chim đến từ núi lạ, Ngửa cổ hát chơi; Hãy nghe lấy. Còn như sao rỉ rả, Hỏi làm chi! Tôi không biết trả lời.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 10:44 am
Mênh mông
Lòng rộng quá chẳng chịu khung nào hết, Chân tự do đạp phăng cả hàng rào; Ta mang hồn trèo lên những đỉnh cao Để hóng gió của ngàn phương gửi tới. Hoa cỏ mạnh xông lên mùi xứ mới, Đất nồng thơm dương tráng tựa chàng trai. Sông núi phơi xa, đường sá vươn dài: Ta hăng máu chạy tìm duyên trẻ mạnh. Tay thoắt mở đôi hồi nghe nẩy cánh, Dạ yêu đời thoả mấy vẫn chưa an, Và lòng ta như vậy đó, nhân gian!
Ta có quán để vui vầy ngụm nước, Ta có chân để huy hoàng cất bước, Ta có lời để kêu giậy gần xa, Và có lòng tin tưởng để ngâm ca. Không muốn biết màu nâu hay sắc thắm.
Hình óng ả cũng mê như nét vặm, Nói cùng ta nghìn thuở mộng hoa hương; Và lòng ta như ngựa trẻ không cương. Con ngựa trẻ ngất ngây đường diệu viễn, Chân nổi gió cứ mặt trời thẳng đến, Quên lắng nghe bờ bụi tỉ tê nhau, Và tha hồ chó sủa ở đằng sau.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 10:46 am
Mơ xưa
Ai có nhớ những thời hương phảng phất, Hạc theo trăng, tiên còn lẫn với người; Những thời xa chim phượng xuống trần chơi, Hoa cúc nở có người chờ đợi trước. Người thuở ấy du dương từng kiểu bước, Thân mình thơm khoá buộc giải hương la, Son phấn dịu dàng. - Tay áo thướt tha, Chàng trai trẻ cũng xinh dường thiếu nữ.
Gió mây đến ở trong trường đình tự; Trăng vàng xinh không bỏ giữa đêm khuya, Có kẻ nhìn hứng lấy giọt pha lê. Và phong cảnh đắm say mơ diễm lệ, Cho đến nỗi sen còn chung một đế, Chim so bay, cây cũng chắp liền cành.
Bức thơ tình choàng ấp đêm năm canh; Ngày sáu khắc tưởng mơ vàng đá nặng. Thương là vậy, ai phụ thề cho đặng! Hễ xa nhau thôi thương nhớ võ vàng. Gió liễu chiều còn nhớ kẻ dương quan, Đưa nước mắt hàng dương qua một phía.
Những Chiêu dương, những Hậu đình tráng lệ Đẹp vì chưng xây với oán cung phi. Cung nhà Tần trùng điệp mái lâm ly, Hán Cao Tổ đốt chín ngày mới hết; Tần cung nữ ba mươi trăm, chẳng biết Gót sen vàng liễu yếu chạy về đâu?
Những thi sĩ xưa suốt tháng nghiêng bầu, Bụng để hở, gặp cảnh gì cũng luyến; Hồ Ngọc một mùa sen luôn mấy chuyến; Sương mới mùa thu giăng cửa song mờ, Nắng cũ mùa vàng sa mặt sông thơ; Tuyết bay mùa đông trắng phơ tựa biển; Cũng dịu dàng như thể một mùa thu!
Chúng ta nay cuộc thế ao tù Đốt điếu thuốc chiêu hồn sương quá khứ Mỗi khi thu đua gió vàng lưỡng lự. Có buồn chăng, lòng bận ở đâu xưa?
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 10:51 am
Mời yêu
Ngày trong lắm, lá êm, hoa đẹp quá, Nhan sắc ơi, cây cỏ chói đầy sao. Tháng giêng cười, không e lệ chút nào, Bằng trăm cánh của bướm chim rối rắm. Ai có biết màu xuân lên nặng lắm Trên cành hồng và trong những trái tim? Nghe điệu lòng hưởng ứng với ca chim , Tôi tự thấy lạc loài trong nắng mới.
Mở miệng vàng... và hãy nói yêu tôi... Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi...
Đã bao lúc màu hoa đem nhớ tới; Biết nhớ ai! đành chỉ nhớ xa xôi. Lời ái ân ngừng lại ở nơi môi, Mặc ánh sáng tha hồ reo trên nội. Năm nay lại vương bồi hồi gió sợi; Năm nay hương đây lại tới bồi hồi; Một trời mơ đang cầu nguyện trong tôi, Chờ một tiếng để bừng lên hạnh phúc.
Mở miệng vàng... và hãy nói yêu tôi, Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi...
Cần chi biết ngày mai hay bữa trước? Gần hôm nay, thì yêu dấu là nên. Tôi ưng đùa, người hãy cợt thản nhiên: Ta tưởng tượng một tình duyên mới nụ. Người được nói, tôi được nghe là đủ; Thực càng hay, mà giả dối lại sao? Gặp nhau đây, ai biết tự thời nào; Xa nhau nữa, ai đoán ngày tái hội!
Mở miệng vàng, và hãy nói yêu tôi, Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi!
Hỡi nhan sắc, ngại ngùng chi không nói, Cho trời thêm xanh, cho cảnh càng xinh. Cho dư âm vang động của lời tình Làm êm ấm đôi ngày xuân trống trải. Tôi lắng đợi! Nhịp lòng tôi đứng lại! Tôi cần tin! Tôi khao khát được nhầm! Cho tôi mơ một ảo tưởng thâm trầm, Và mặc kệ, nếu đó là dối trá!
Mở miệng vàng! và hãy nói yêu tôi! Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi!