Ngày trong lắm, lá êm, hoa đẹp quá, Nhan sắc ơi, cây cỏ chói đầy sao. Tháng giêng cười, không e lệ chút nào, Bằng trăm cánh của bướm chim rối rắm. Ai có biết màu xuân lên nặng lắm Trên cành hồng và trong những trái tim? Nghe điệu lòng hưởng ứng với ca chim , Tôi tự thấy lạc loài trong nắng mới.
Mở miệng vàng... và hãy nói yêu tôi... Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi...
Đã bao lúc màu hoa đem nhớ tới; Biết nhớ ai! đành chỉ nhớ xa xôi. Lời ái ân ngừng lại ở nơi môi, Mặc ánh sáng tha hồ reo trên nội. Năm nay lại vương bồi hồi gió sợi; Năm nay hương đây lại tới bồi hồi; Một trời mơ đang cầu nguyện trong tôi, Chờ một tiếng để bừng lên hạnh phúc.
Mở miệng vàng... và hãy nói yêu tôi, Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi...
Cần chi biết ngày mai hay bữa trước? Gần hôm nay, thì yêu dấu là nên. Tôi ưng đùa, người hãy cợt thản nhiên: Ta tưởng tượng một tình duyên mới nụ. Người được nói, tôi được nghe là đủ; Thực càng hay, mà giả dối lại sao? Gặp nhau đây, ai biết tự thời nào; Xa nhau nữa, ai đoán ngày tái hội!
Mở miệng vàng, và hãy nói yêu tôi, Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi!
Hỡi nhan sắc, ngại ngùng chi không nói, Cho trời thêm xanh, cho cảnh càng xinh. Cho dư âm vang động của lời tình Làm êm ấm đôi ngày xuân trống trải. Tôi lắng đợi! Nhịp lòng tôi đứng lại! Tôi cần tin! Tôi khao khát được nhầm! Cho tôi mơ một ảo tưởng thâm trầm, Và mặc kệ, nếu đó là dối trá!
Mở miệng vàng! và hãy nói yêu tôi! Dẫu chỉ là trong một phút mà thôi!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 2:06 pm
Riêng tây
Trời mưa gió hôm nay ta đóng cửa, Nằm riêng tây trong nỗi nhớ ngàn đời; Gối âm thầm nâng đỡ tóc buông rơi, Chăn im lặng phủ trùm vai rã rượi. Chiều chi vậy để lòng ta chết nuối. Giữa lòng ta thương tiếc nỗi mênh mang. Ngó ra: rung rinh lệ ngọc hai hàng, Biển nước mắt của lòng thương bát ngát. Trên trần lạnh thẩn thơ dăm bóng nhạt; Gợn làn không, sầu lớp lớp đi qua...
Ta nằm đây như một ải quan xa. Suốt năm tháng chẳng có người tiếp nối, Viên tướng trẻ đêm đêm nằm bó gối, Chăn giá đơn vang dội rét biên thuỳ; Cho đến như con ngựa phận truy tuỳ, Cũng nhớ nước thẫn thờ nhai miếng cỏ.
Ta buồn bã riêng tây như đứa nhỏ Mẹ bỏ đi, vò võ kiếm đồ chơi; Không ai thương nên chẳng dám hé lời, Biết thân phận, ghì môi không muốn khóc. Ngoài kia mưa bay, mây lùa, gió thốc, Cây rung, nước lạnh, ai kẻ song pha Đội một trời để tưởng tới lòng ta, Ai ghé đến? - Thôi ta gài thêm cửa, Chẳng mong ai, có thắp đèn chi nữa, Lặng mà nghe thời khắc xuống êm êm, Hững hờ trông ngày tranh thở với đêm. Chiếu xa vắng một mình ta ở giữa; Nhớ hương xưa, gọi là thêm chút lửa, Đắp thêm chăn im lặng cho đằm... - Ngủ đi, ngủ đi, sầu hận muôn năm.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 2:09 pm
Sầu
Người về đấy, lòa xòa lê áo cũ, Hỡi Sầu Tư che dấu mặt âm u! Coi, tội chưa, đầu chất bụi thiên thu Không ngẩng được, và tóc thì quét đất. Buồn thế hệ ta cũng đang u uất; Chúng ta đau, thôi em tới đây mà! Mơn man nào, em đừng khóc, đôi ta Thế, riết thế, hãy vòng tay chật nữa. Cho em hút những chút hồn đã rữa; Cho em chuyền hơi độc rất tê ngon; Em, rắn êm, moi những vụn tim mòn, Đùn khói ngạt về đây, em, gió lạ! Khí lạnh như thu, hồn ngây ngất quá, Rơi, rơi, rơi... chìm lặn xuống hư không. Riết thêm em, em riết nữa... gối bông Cho ta mượn, kẻo đầu tàn sắp rụng. Chăn bóng tối em phủ giùm vóc mộng, Hái luôn đi hoa ảo vọng, ơi Sầu. Sầu ơi Sầu! Em có biết diều hâu Đã ăn xé một lòng thơ non dại? Đến ta kể người nào chung bến ái Họ... - Mà thôi! ai chép sử tê mê! Thuở xưa kia... - Em đừng lắng tai nghe! Thuở xưa ấy chẳng có gì hết cả.
Ai rên rỉ? Phải ta chăng than thở? Hoa tàn ư? Sương bối rối dường ni! Chốn nầy đau, không phải chỗ mê ly, Mùi vực thấp xông lên vừa lạnh ớn. Ta bá cổ những con rồng gió lớn, Không gian đâu! Thuyền ta vượt trùng dương! Lòng vỡ tung, ta say khướt đau thương, Muốn đi gấp cho xương rờn tốc độ; Cho văng xé tay chân, cho rã riêng đầu cổ, Mái chèo đập mau! ta thoát ngoài ta! Chín con rồng! nổi gió để buồm xa!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 2:16 pm
Thanh niên
Thanh niên ơi, ngươi đang ở cùng ta, Rộn tiếng mùa, và thay đổi cười hoa. Ngươi ríu rít như một rừng chim núi, Ngươi xôn xao như một vạn cây rừng; Nao lòng ta bằng muôn cánh yêu đương, Làm rợn ngợp như phất cờ trẻ mạnh. Ở trong máu thắm vì xuân trộn ánh, Suối ngươi đi, róc rách giọng hồng vàng, Xui chân vồng thành những bước nghênh ngang Và gót nhịp theo một lời hứa hẹn. Miệng thổi sáo, mày nghiêng đưa mắt bén, Ta liếc đời bằng những khoé ham mê; Ngươi treo đèn, ngươi mở nhạc, tung huê, Và ta đóng những vòng tay thật chặt. Thế mà cũng có một ngày khe khắt Ta ở đây mà ngươi bỏ ngươi đi. Ôi Thanh Niên! ngươi mang hết xuân thì, Hình ngực nở, nụ cười tươi, màu tóc láng. Già sẽ đến, giơ tay xua ánh sáng, Đuổi bướm chim, làm sợ cả hoa hương; Và dần dà càng rõ rệt bộ xương Mà bạn hữu sẽ đặt nằm dưới đất. Không còn ngươi, thôi cái gì cũng mất: Tài năng chi, Danh vọng kể làm chi, Kể chi Tiền với một kẻ mê si Chỉ thấy nghĩa trong Ái tình vĩnh viễn! Chèo năm tháng vội đưa ta tới bến, Thuyền mộng hoa không chở kẻ tàn xuân, Hồ thần tiên rầu rĩ bóng tà huân, Ta đau đớn bước lên bờ thực sự, Cô đơn quá, bởi không còn ngươi nữa!
Ngươi đi rồi, thôi khổ sở bao nhiêu! Thấy sao đành sắc lợt với hình xiêu, Chịu sao nổi những ngày giờ lạnh lẽo Thời gian rót từng giọt buồn tê héo, Sự sống đi như hương bỏ hoa chiều; Ngục đời người không có mặt trời yêu,
Và anh yến chẳng thăm vườn nhạt tẻ... Nhìn tuổi trẻ cười ta xưa đã trẻ, Họ được yêu, mà ta chỉ được thương; Ta, nòi tình, mà giá ngắt vì sương Của lãnh đạm, thôi khác nào đã chết? Ngươi đã mất, thôi cái gì cũng hết...
Người đương ở cùng ta, ôi Thanh Niên! Ta ôm choàng, ôm riết bánh thần tiên, Ta ôm bó, cánh tay ta làm rắn, Làm giây da quấn quít cả mình xuân; Không muốn đi, mãi mãi ở vườn trần, Chân hoá rễ để hút mùa dưới đất. Thanh Niên hỡi! lòng ngươi thơm quá mất! Ta uống mê vào hơi thở của ngươi; Ta bấu răng vào da thịt của đời, Ngoàm sự sống để làm êm đói khát. Muôn nỗi ấm, với ngàn muôn nỗi mát, Ta đều ăn, nhắm nhía rất ngon lành; Ngực thở trời, mình hút nắng tươi xanh, Ta góp kết những vòng hoa mới lạ.
Ngươi đang ở! ta vội vàng dữ quá! Sống toàn tim! toàn trí! sống toàn hồn! Sống toàn thân! và thức nhọn giác quan, Và thức cả trong giấc nồng phải ngủ; Sống, tất cả sống, chẳng bao giờ đủ, Chất chen kho mộng chắc với tình bền, Để đến ngày Thanh Niên vội lên yên, Nghe nhạc hoà, tưởng còn mãi Thanh Niên!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 2:26 pm
Tình thứ nhất
Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất, Anh cho em, kèm với một lá thư. Em không lấy, và tình anh đã mất Tình đã cho không lấy lại bao giờ.
Thư thì mỏng như suối đời mộng ảo; Tình thì buồn như tất cả chia ly. Giấy phong kỹ mang thầm trong túi áo; Mãi trăm lần viết lại mới đưa đi.
Lòng e thẹn cũng theo tờ vụng dại, Tới bên em, chờ đợi mãi không về. Em đã xé lòng non cùng giấy mới, - Mây đầy trời hôm ấy phủ sơn khê.
Cũng may mắn, lòng anh còn trẻ quá. Máu mùa xuân chưa nở hết bông hoa; Vườn mưa gió còn nghe chim rộn rã, Anh lại còn yêu, bông lựu, bông trà.
Nhưng giây phút đầu say hoa bướm thắm, Đã nghìn lần anh bắt được anh mơ Đôi mắt sợ chẳng bao giờ dám ngắm, Đôi tay yêu không được nắm bao giờ.
Anh vẫn tưởng chuyện đùa khi tuổi nhỏ, Ai có ngờ lòng vỡ đã từ bao! Mắt không ướt, nhưng bao hàng lệ rỏ Len tỉ tê thầm trộm chảy qua vào.
Hoa thứ nhất có một mùi trinh bạch; Xuân đầu mùa trong sạch vẻ ban sơ. Hương mới thấm bền ghi như thiết thạch; Sương nguyên tiêu, trời đất cũng chung mờ.
Tờ lá thắm đã lạc dòng u uất, Ánh mai soi cũng pha nhạt màu ôi, Anh chỉ có một tình yêu thứ nhất Anh cho em, nên anh đã mất rồi!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 2:29 pm
Truyện cái thư
Có những phong thư bủa trùm quang tuyến, Đáng lẽ chim đưa, nhưng nhờ máy chuyển, Mang ra ngoài nghìn dặm kết uyên ương - Kẻ biên thư mới sớm đã kêu thương, Trưa gọi nhớ, khuya xong, còn giậy tiếc. Giấy xanh mỏng ở trong bì mỏng biếc. Bao tờ mây sát lại, để nhiều câu. Mỗi một hàng, bao nhiêu chữ nương nhau Kẻo lâu nhớ, người xa e sức vợi.
Khi thư gửi, giấy còn nguyên sắc mới; Thư đến xong, giấy đẹp đã hoe vàng! Mấy ngày qua, thư cũng nhuốm tà dương, Trải sông núi, buồn vương trên mỗi nét. Con tàu chở phong thư khi vụt thét, Khi dùng dằng như chẳng vội gì qua; Khách lữ hành mệt mỏi nỗi đường xa, Đâu ngỡ đến phong thư cùng một chuyến... Lời yêu dấu nằm lâu nghe máy chuyển, Thương người mong, đêm đến ngủ không an: Tàu đêm nay đi tới Hải Vân Quan, Tàu mai sáng qua xong châu Bố Trạch; Những thắc mắc cho đôi dòng ly cách, Chữ ân tính thoắt nở gấm hoa thêu!
Rồi một sớm mai trời sáng, chim kêu, Thư khoan khoái đến một toà nghiêm chỉnh. Phà điếu thuốc, người phát thư đủng đỉnh, Mang hòm tin, xốc áo bước lên xe; Mỗi phong bì như vẽ cả sơn khê... Qua trăm phố, có người ngồi chớp mắt, Trên gác cao sắp tủi hờn dặm đất; Bỗng áo vàng điềm tĩnh giật chuông to. Vía lên mây, vội vã xuống thang: - Ồ!
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 2:31 pm
Xuân đầu
Tặng Hồ Cũ
Trời xanh thế! Hàng cây thơ biết mấy! Vườn non sao! Đường cỏ mộng bao nhiêu. Khi Phạm Thái gặp Quỳnh Như thuở ấy, Khi chàng Kim vừa được thấy nàng Kiều.
Hỡi năm tháng vội đi làm quá khứ! Trời về đây! và đem trở về đây Rượu nơi mắt với khi nhìn ướm thử, Gấm trong lòng và khi đứng chờ ngây.
Và nhạc phất dưới chân mừng sánh bước; Và tơ giăng trong lời nhỏ khơi ngòi; Tà áo mới cũng say mùi gió nước; Rặng mi dài xao động ánh dương vui.
Thiêng liêng quá, những chiều không dám nói, Những tay e, những đầu ngượng cúi mau; Chim giữa nắng sao mà kêu đến chói! Ôi vô cùng trong một phút nhìn nhau!
Cho ta xin, cho ta xin sắc đỏ, Xin màu xanh về tô lại khung đời... Trời ơi, trời ơi, đâu rồi tuổi nhỏ? Hôm xưa đâu rồi, trời ơi! trời ơi!
Bao nhiêu sầu, ôi sầu biết bao nhiêu Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu!
Một phút gặp thôi là muôn buổi nhớ; Vài giây trông khơi mối vạn ngày theo. Mộng bay chơi nhằm một buổi trời chiều, Gặp tóc biếc; tưởng sắc ngày xưa nở! Nửa câu nói, một chút cười, đôi tiếng thở Tình cờ qua trên miệng mở quá xinh: Ta ngây thơ vội tưởng họ yêu mình, Về dâng vội cả ân tình thứ nhất. Đương vương chủ ta bỗng thành hành khất, Chỉ vì nghe một lời hứa như chim. Ôi đôi chân! sao mà chúng hay tìm! Ôi cái ngực! sao ngươi thường đập mạnh! Toả thương nhớ để ôm choàng bóng ảnh, Những chiều thu góp lạnh giữa mù sương.
Những đêm đông giạt bước ở trên đường, Gió khuya khoắt dậy cơn buồn lá úa; Sao rải rác như lệ vàng đêm nhỏ, Mưa lơ phơ như dạ khóc âm thầm! Những mai mong, tối đợi, những trưa cầm, Đến phong cảnh cũng mượn làm nỗi thảm...
Bao nhiêu sầu! Ôi sầu biết bao nhiêu Khi yêu tình, khi theo mãi tình yêu?
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Ngọn quốc kỳ (1945) Wed Sep 19, 2012 3:30 pm
Ngọn quốc kỳ
I
Gió reo, gió reo, gió Việt Nam reo; Mây bay, mây bay, mây hồng tươi sáng. Gió ca trên non, gió ngợi trên đèo; Gió hát trên đồng: máu đỏ cao treo.
Gió bay đi, mà nhạc cũng bay theo, Đưa tin mới khắp trên trời nước Việt. Hoa cỏ đón, mà núi sông cũng biết, Cờ Việt Nam oanh liệt gió mừng bay!
Vàng huy hoàng sinh giữa thắm hây hây. Thắm lộng lẫy nở quanh vàng rực rỡ: Tất cả vải là một cười thắm đỏ! Tất cả cờ là một tiệc triêu dương!
Nào những huyền u uất, tím thê lương, Nào những tía, nào những hồng yếu đuối, Thắm lại hết! - Nào những màu bạc lái, Những bùn tro, những than tựa đêm tăm Vàng lại rồi! ........ Nước cũ bốn nghìn năm Theo cờ mới, trẻ như hai mươi tuổi.
II
Trong mộng lớn triền miền không tiếng gọi, Giấc mộng ao hồ, giữa xiềng lạnh đói. Cái đêm nô lệ, trong bệnh hoang mang. Năm năm rồi, bỗng lên ở Hậu Giang Một sắc đỏ lạ lùng như máu chảy. Trong sắc đỏ, vàng hãy còn áy náy. Như nhớ xưa là sắc những triều vua. Nhưng lâu lâu cùng với đỏ chen đua, Vàng vững lại, biến là màu dân tộc. - Cuộc khởi nghĩa phá tan đời nô bộc Lần đầu tiên theo cờ đỏ sao vàng.
* * *
Cánh sao mai đưa lại ánh vừng dương. Cả buổi sáng cũng thoát từ buổi ấy. Toàn dân Việt như hẹn giờ đứng dậy: Tỉnh Hóc Môn, rồi lại thức Đô Lương, Bắc Sơn rồi, Thái Nguyên dậy phá cương! Nhưng cờ đó, mà mấy ai đã biết? Lưới quân cướp vẫn bủa giăng trùng điệp; Hồn non sông phải náu giữa chông gai. Bốn năm dư mang mẻ nỗi ai hoài Như Thái Tổ ở Lam Sơn ngày trước. Đường tranh đấu dẫu gieo neo: cứ bước! Kịp khi vang súng mồng chín tháng Ba.
Gió đã lên! gió dậy khắp sơn hà! Gió đã nổi! gió thổi cờ vun vút, Như tất cả ngọn sóng triều ngùn ngụt: Khiến quốc dân đều tỉnh dậy, nhìn lên...
Một luồng vui căng hết ngực thanh niên. Những men mới trộn vào lòng đất nước. Khít răng lại, đứng vào hàng cứu quốc. Mở lòng ra, ôm đón lấy sao vàng.
* * *
Phố Kinh đô nhiều bữa ngó thê lương. Lạc hồn nước, cảnh như người: chán ngán. Bỗng chót cây xanh, một vầng chói sáng, Như đem xuân lại, như kéo mai về. Dân Việt qua thấy đốt cả hồn quê, Thấy máu chảy, thấy tim ngừng, kính cẩn. Máu chảy ở đâu? mà lòng mát giận! Sao nơi đâu mọc? mà chuyển xiềng gông!
Tứ phía gai thêm với bốn bề chông, Nhưng mỗi phút cờ mỗi càng vững sắc. Kho thóc chia ra, cướp trên miệng giặc. Thuế thu đón lại, giật giữa tay quan. Súng chính danh xơi bầy chó Việt gian, Báo bí mật chửi quân hèn khiếp đởm! Rải loạn truyền đơn, tung ra bươm bướm. Thét to khẩu hiệu, quần tụ mít tinh, Nào vải dăng, nào chữ viết chênh vênh, Nào biển cắm: cũng là cờ đứng chủ!
- Cờ tôn quý! ảnh giang sơn cẩm tú! Biết bao phen phải xếp dưới hòm rương! Biết bao khi khủng bố rảo trên đường, Phải giấu kỹ, để yêu thương đáy dạ! Mỗi câu nói là một lần xông xả: Lúc cờ bay, là mỗi lúc liều thân!
III
Rừng trong khi ấy chuyển phong vân Sắp sửa xôn xao cuộc hợp quần, Vời vợi núi cao kêu bạn đến, Thành đô trai trẻ cũng dời chân. Áo nâu thấm lại niềm quê tổ, Cơm muối giờ đây nặng ái ân, Võ trang thỏi sắt thành dao nhọn, Khúc gỗ đơn thô hoá gậy thần!
* * *
Ai từng nghe nói quân du kích? Nhắc đến lòng son tràn cảm kích. Ôi những chiến sĩ, những anh hùng, Những kẻ hồn xanh như ngọc bích: Đi theo tiếng gọi nước non thiêng. Đứng dưới sao vàng ra kháng địch. Giống nòi là trọng, Việt Nam tôn, Chông mác coi thường, đời nhẹ tếch. Mắt trào lửa giận cháy con ngươi! Miệng hát quân ca loè ánh sáng! Vai mang súng đoạt của quân thù. Mũ lấy trên đầu quân giặc loạn. Gươm mài nước suối bén ghê da, Dao đọng bóng trăng đeo sáng loáng: Hồn còn theo đuổi bóng cờ bay, Nhìn lại chân không chẳng có giày!
Áo đơn một chiếc, rách sờn vai, Quần thủng móng heo, chưa kịp vá. Thấp cao hai ống: buộc dây thừng. Nhà cửa để trong khăn gói cả! Dân quân ăn mặc đủ màu quê. Nâu lẫn, chàm pha, đen trắng kề. Đủ cỡ áo quần, may đủ kiểu. Tấm bào tơi lá trải sơn khê! Thèm, ăn măng trúc; đói, cơm khô. Khát: suối bên đèo tuôn nước lã. Cheo leo xác mệt, tối nghiêng nằm, Thân lót bằng rơm, đầu gối rạ. Đâu có màn che, đâu trướng rủ? Chỉ có hồn thiêng ru giấc ngủ. Thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu quân nhu, Nhưng dạ anh hùng thì thật đủ!
Hết trận ngày qua, đến trận mai: Đất này một tấc chẳng nhường ai! Thắng luôn Đình Cả; Ngân Sơn được; Đá hãy kinh hoàng trận Võ Nhai! Lại theo Đề Thám vùng Yên Thế; Rền khắp núi sông, cười thế hệ. Hạ du cũng thuộc tiếng truyền vang, Nghe đội nữ binh hồ Ba Bể! - Chiến khu thành lập giữa chon von Thay mãi bờ sông, nhích mãi non. Biên giới mỗi ngày thay mấy lượt; Rộng ra đồi ấp, đến làng thôn. Bốn phương nhạt nhẽo đời không sắc, Sáng sớm ngưỡng trông về Việt Bắc. Dưới còn hùm sói nhục dân gian, Trên đã thanh bình không vó giặc. Hoang mang phương dưới hận đòi cơn, Tổ quốc lên cao lánh tủi hờn. Hồn nước ở đây Khu Giải Phóng, Ngoài kia còn tối cả giang sơn.
Đây quân du kích dao chen ánh, Giữ lá cờ sao vàng lấp lánh. Cờ như mắt mở thức thâu canh, Như lửa đốt hoài trên chót đỉnh. Cờ như nắng mãi ấm luôn luôn, Sưởi khắp lòng ai nghe vắng lạnh. Sớm hôm canh giữ lấy hồn thiêng, Bay mãi trên giời, treo sứ mệnh!
Ai làm du kích vượt đèo cao? Ai khiến thanh niên lần bước đá? Ai xui dân gánh việc anh hùng? Bổn phận nghìn năm, ai giục giã? Ai lên tiếng gọi? ...........- Ấy sao vàng! Ấy Việt Nam - Hồn như lửa hạ! Vì bởi yêu cờ mới tới đây. Xông pha sương gió, gội mưa đầy. Áo trăm lần ướt rồi khô lại, Thân hết chui rừng lại lách mây. Mấy lần nhọc mệt lòng toan nản. Trông thấy sao vàng, tay vuốt trán, Chân quên đá nhọn, gối quên chồn, Bước lại so đều chưa thấy chán! Những phen tin tưởng muốn lung lay, Sao gọi trên cờ phất phới bay. Mật đắng nếm ngon như nhắm tốt. Cổ khô còn hát được bài hay.
IV
Mấy phen từng gian khổ với chua cay, Có một buổi cờ về Hà Nội. Về ngự trị ở trên đài sáng chói, Giữa dân gian, trong những tiếng hoan hô: Ngự trên cây, trên phố, ngự trên Hồ: Cờ chiến thắng! Cách Mạng thành ...............Tháng Tám! Ôi lịch sử! cùng mấy ngày tháng tám, Khắp Việt Nam cờ mọc với lòng dân. Nên đâu đâu, trong ngõ hẻm, đường gần, Khắp kẻ chợ đến làng quê cũng vậy: Chị bán củi ra thị thành đón lấy; Anh kéo xe làm giấy dán trên mui; Em bé con hì hục cố pha mùi; Ông lão đón mớ lửa hồng vào dạ. Có mấy bữa mà Việt Nam thắm cả: Máu nén lâu từ ấy đã bùng ra. Những cửa lều xơ xác cũng ra hoa. Trên gốc cũ nảy một chồi sống mới. Cả anh dũng đã tưng bừng trở lại, Một trăm năm tan nát tựa mù sương!
Việt Nam! Việt Nam! cờ đỏ sao vàng! Những ngực nén hít thở Ngày Độc Lập! Nguồn lực mới bốn phương lên tới tấp! Nếp cờ bay chen vỗ sóng bài ca... - Bốn nghìn năm, trông Mặt Mẹ không già. Chúng con vẫn sẵn một lòng trẻ ấy. Ngắm từng biếc, chúng con mừng biết mấy Thấy còn dư máu đỏ để trang hoàng!
V
Sao vàng ơi, sao chưa hết vinh quang. Sao dắt nẻo! Chưa đến ngày sao nghỉ. Đã xông lướt, sao phải còn cố chí. Nước chưa yên, còn nhọc đến sao vàng. Lũ xâm lăng luồn lỏi kéo binh sang. Tức mặt đất, rầm tiếng chân mãnh thú. Cậy súng ống, giở trò gian tặc cũ, Chúng quyết đem thời Trung Cổ về đây: Lập gươm dao, roi vọt, với tù đày, Lập trở lại luật côn đồ bạo ngược! - Ôi năm cánh sao vàng trên đất nước Đang cười bay, bỗng lặng giữa từng cao. Thân rướn lên như căng thẳng buồm đào. Rồi sắc đỏ chuyển những luồng tức bực. Trong gió bão, cả thân cờ thét ngược: "Tiến lên! tiến lên! Đoàn Việt tiến lên!"
Sao vàng đi, màu đỏ hộ bốn bên, Đến những chốn có nghiêng nghèo, khói lửa. Nơi nào khổ, nơi nào đâu máu ứa, Cờ đến kêu: "Tổ quốc ở bên ta!". Cờ đứng lên chiêu tập sức muôn nhà. Cờ giữ đất, quyết tranh từ mỗi bước. Tiền Giang đã, rồi Hậu Giang đến lượt; Đường Sài Gòn Chợ Lớn, phố Gò Công, Tỉnh Long Xuyên, hay thành thị Vĩnh Long. Bóng cờ nổi đã tan hồn lũ sói. Lúc thất bại cũng như hồi thắng lợi, Cờ gian lao vẫn nở nụ cười khinh; Lê Lợi xưa ba lần ẩn Chí Linh. Hưng Đạo trước mất hai lần Hà Nội; Nếu thuốc súng có hoen màu một buổi, Thì sao đâu! máu nghịch lại tươi mà!
Càng đấu tranh, vàng mới lại vàng ra; Có nung nấu, đỏ mới càng đỏ riết; Theo cờ gọi những con dân nước Việt Dâng máu xương không tiếc với sơn hà!
Em mười lăm trèo lên bóp Quận Ba. Treo cờ Việt để dọi vùng Khánh Hội. Tiếng súng nổ? Khi em nằm hấp hối: "- Xin chôn em bằng một đoá sao huyền". Anh hùng nay, những đồng chí Bình Xuyên Trước miệng cọp vẫn cắm cờ đột ngột. Xé cờ giặc, dựng cờ ta chót vót, Chợ Cai Răng thương liệt sĩ Lê Bình. Còn biết bao nhiêu nghĩa vụ, ân tình Hiến tổ quốc dưới sao vàng nền đỏ! Khi xuất hiện cho đến ngày rạng tỏ, Năm cánh sao ngừng chiến đấu bao giờ?
VI
Có xông pha, tranh đấu mới nên cờ. Có máu chảy, nên sắc này mới đỏ. Đỏ vì huyết đám đem tung trước gió, Đỏ vì căm, vì tức, đỏ vì sao? Đỏ vì dận như thác lũ ào ào, Dân nổi dậy dựng cao trào cách mạng! Đỏ vì thế. Đỏ vì là ánh sáng. Phải đâu là vì gấc, đỏ vì son, Mà quẩn quanh trên mảnh giấy con con. Ông hoạ sĩ vẽ ra cờ xanh, đỏ?
Xanh đỏ ấy ra thẹn thùng với gió, Tủi cùng sương, không đáng với non sông, Hổ cùng cây, chưa dám mọc trên đồng; Trên mấy nóc hãy lấp la, lấp ló. Nghe tiếng súng đã giật mình hoảng sợ Xem buồn thiu, tan hết chí hiên ngang Bay ngẩn ngơ, lơ láo tựa cờ hàng!
Bọn Chiêu Thống, một bọn Trần Ích Tắc, Tạo ra chúng, cũng đủ màu, đủ sắc, Cũng tốn kim, tốn chỉ, cũng công trình, Cũng lá cờ! - Nhưng thiếu chút uy linh. Thiếu lịch sử. Chung quy là: miếng vải! Ôi nhục nhã! Cảnh sắn bìm ỷ lại! Thẹn Quang Trung, thẹn Hưng Đạo Đại Vương; Cười ả Trần đòi tranh với Thánh tôn! Nhưng dân Việt không lầm. Dân có mắt. Nghìn vạn thuở dân tộc này không tắt, Lửa đã nhen, thì sẽ cháy từ đây.
Không gì vùi cho được nữa. ...................- Cờ bay! Cờ bay sáng! Cờ bay hồng! Rạng rỡ! Hỡi dân Việt! Cờ của ta vẫy đó, Tiến lên! tiến lên! theo sứ mạng non sông! Cờ là ta, là dân chúng, cờ mọc tựa vừng đông, Sống hay chết, chẳng nhục dòng giống Việt! Dân là nước, nước là ta, đã quyết! Kìa sao vàng máu đỏ đã cao treo!
VII
Gió reo, gió reo, gió Việt Nam reo. Gió nước Việt biết bao là thoả chí; Vì đã được một lá cờ hùng vĩ, Đẹp mà vui, dòn dã lại vinh quang; Để sáng xuân đem đỏ lẫn cùng vàng, Để trưa hạ gió pha thành ánh lửa; Để thu tới dội sắc đào chan chứa, Thổi cờ bay, thấy ấm cả lòng không; Để dù cho sương lạnh những chiều đông, Gió nghe máu chuyển một dòng chẳng tắt. Để gió phất phơ, hay là hiu hắt, Để sương u ẩm, hay nắng tưng bừng, Để mưa êm hay sấm dữ đùng đùng, Sao vẫn sáng, máu xây nền vẫn đỏ! Cờ là đó. Việt Nam này vẫn đó; Hồ Chí Minh, muôn thuở Tiến Quân ca. Sáng muôn năm, nền Dân Chủ Cộng Hoà.
------------
Hoàng Diệu, ngày 30-11-1945 VIỆT NAM DÂN CHỦ CỘNG HOÀ NĂM THỨ NHẤT
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 3:41 pm
Vịnh cái cờ
Cũng xanh, cũng đỏ, cũng thì cờ! Nấp bóng cờ ai, ngó mập mờ? Thẹn với gió sương, bay lấp ló, Hổ cùng non nước, phất bơ vơ.
Đỏ này vốn thiệt pha bằng gấc, Nhuộm thắm phẩm tàu, xinh đẹp thật. Không dùng tranh đấu, chỉ dùng treo, Chẳng phải gió thơm, mà cũng phất!
Đỏ cùng xanh trắng, trông na ná...[1] Đánh lộn con đen, nghe cũng khá! Song song ba cái sọc ngang ngang Trông giống quẻ ly khi trước quá.
Chửi hoài xấu miệng, có ai mê? Chỉ bọn chuyên môn bán nước nghe! Đứng dưới cờ này, quân loạn đảo Tiến từ ba gạch đến... ba que!
Cờ này để ngắm khi buồn khóc, Khi kéo đoàn quân đi... bắt cóc. Cờ này để phất ở sau lưng, Xưng bá xưng hùng trong một góc.
Tổ tiên khi trước giống oai linh, Sao chúng mầy nay chẳng biết vinh? Thà chết chứ không đi liếm gót, Lỹ bay chớ để chó gà khinh!
Than ôi là cờ, than ôi cờ! Năm, sáu, bảy, tám, chín, mười cờ! Có vải, ai may mà chẳng được! Khó chăng: tranh đấu từ ngày xưa.
Song le dân Việt bảo con em: - Khôn khéo cũng không qua lẽ phải. Máu dân có nhuộm, mới nên cờ; Không máu: chung qui là miếng vải!
Xuân Diệu (13-12-1945) 1. Bài này nói về lá cờ ba gạch của Nguyễn Hải Thần màu sắc và bố cục giống như cờ Quốc dân đảng của Tưởng Giới Thạch - Cờ quẻ ly là cờ của chính phủ Trần Trọng Kim.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Hội nghị non sông (1946) Wed Sep 19, 2012 3:58 pm
HỘI NGHỊ NON SÔNG
Phần Thứ Nhất
I
Quân Thát Đát tràn vào như vỡ nước. Ngựa nhà Nguyên vó sắt dẫm rung thành. Đâu cũng chó, đâu cũng là giặc nước. Việt Nam này đã gặp bước chông chênh!
Trẻ trai điên, cây cỏ giận mà xanh! Trong ánh sáng, núi căm hờn bầm tím. Bỗng từ cửa khuyết đưa tiếng loa thoát hiểm Gọi nhân dân đi Hội Nghị Diên Hồng.
Diên Hồng! Diên Hồng! Hội nghị non sông! Tiếng loa bắc luống dội lòng sĩ thứ. Diên Hồng thiêng liêng! Diên Hồng lịch sử! Lá tre chuyền làng thấp đến làng cao.
Chiếc khăn điều, cây gậy trúc lao xao Từ bốn phía kéo dồn về Kẻ Chợ. Miếng cơm nắm, hạt muối vừng rang nở, Đoàn quốc dân đại biểu tới Kinh Đô.
Nước Việt Nam từ thuở dựng cơ đồ, Dạ sông thẳm vẫn hẹn hò với núi; Đồng bằng tưởng đến thượng du vòi vọi: Ngô, Đinh, Lê, đến Lý vẫn mơ màng.
Đến hôm nay, nghe tiếng rống sài lang, Lòng dụ dự cũng hóa nên quyết định. Họp lại hết lòng quê hay ý tỉnh, Để xây thành mà giữ lấy non sông.
Lần đầu tiên, về quyện lấy Thăng Long, Đất Kinh Bắc hợp quần cùng xứ Lạng; Quảng Nguyên bể, Vĩnh Yên đồi, Nam Định ruộng; Tỉnh Sơn Tuyên kề mặt với châu Hoan.
Dân mãn lòng trông ngắm mặt vua, quan; Gấm thêu múa hỏi dò cùng vải cộc. Quốc Gia đến tựa vào lòng Dân Tộc, Cũng phen này mà sáng tỏ hào quang.
II
Điện Diên Hồng ngày ấy mái nghiêm trang, Đã trông thấy một cảnh đầy huyển ảo. Thay giống Việt, chỉ mấy từng bô lão Tóc đã sương, chân đã chậm, tay hèn. Nhưng Diên Hồng ngày ấy đã run lên! Đá bốn vách đã giật mình sửng sốt! Rồng khoan khoái như lượn quanh trên cột, Nghe khí linh sông núi thật hào hùng! Những ông già, vâng, những bô lão tay rung, Tai đã ngãng, mắt không còn tỏ mấy. Những bô lão, nhưng là dân Việt đấy! Nói những câu nay mãi mãi còn truyền.
Hội ông già, hay là hội thiếu niên? Buổi hôm ấy, trước mặt rồng thánh chúa, Tóc dựng đứng, trợn ngược tròng mă’t lửa, Máu của dân lôi cuốn cả đình trung. “Trước nguy cơ đất nước thảm sầu chung, Nên đánh nó, hay nên hòa nẻo tắt?” Tâu: “Nên đánh!” - Chỉ đánh là yên tất! Đánh là cao, hòa là chết, là hàng!
III
“Dám thưa vua, chúng tôi đầu đội vai mang, ”Nghĩa vụ đến, có bao giờ trốn tránh. “Thưa nên đánh! phải đánh! và quyết đánh! ”Nặng hiểm nghèo, chúng tôi gánh hai vai!
“Đất cha ông ngàn thuở chém chông gai, ”Đổ nước mắt, tưới mồ hôi mới có; “Đất ngang chắn một trời xanh thẳm đó, ”Đất ruộng nương, đất thịt đã làm nên, “Chúng tôi ôm vào lòng, mà đứng lên! ”Đất mồ mả tổ tiên lao lực nghỉ, “Đất hài cốt những anh hùng liệt sĩ, ”Đất chôn dau, cắt rốn của ngày mai, “Đất chúng tôi, một ngón chẳng nhường ai!
“Chúng tôi sống, và chúng tôi giữ lấy, ”Chúng tôi chết, và chúng tôi chắn vậy, “Chúng tôi yêu, chúng tôi đợi, chúng tôi tin! ”Còn chúng con, dám xin Đức Vua yên, “Tâu bệ ngọc, cứ vững vàng giữa điện! ”Thật cảm kích tấm lòng vua tưởng đến, “Thật thương yêu lời hỏi của lòng cha, ”Thật vinh quang cho bọn khố đen, và “Thật đau khổ nát lòng ra vạn mảnh. ”Thưa quyết đánh! đã hẳn là phải đánh! “Đánh đến khi bình phục cả non sông, ”Đánh cho êm, đánh cho mát hận lòng, “Đánh! đánh nữa! đến cuối cùng, đánh mãi! ”Đổ chúng nó thúng bồ ra Bắc Hải, “Chúng đem thân bón đất mới vừa cho; ”Máu rửa gươm, ăn nhắm lấy gan thù “Mới hả dạ! .......... ”Chàm trên tay, chua chát, “Nằm giữa thịt còn kêu lên: ”Sát Đát!", “Dân theo vua, vua theo nước, cờ treo! ”Tổ Quốc còn lên tiếng gọi, còn theo!"
Ôi điện ngọc! đã thấy chưa máu đỏ Của giòng Việt cứ mỗi lời mỗi rỏ, Những thanh niên trong lốt của già nua Thề trong đời không biết đến chữ “thua”? Nói “quyết đánh” mà tóc xanh trở lại! Không khí đỏ rùng mình, ngây cảm khái; Đá muốn đi, cột muốn bỏ thềm son! Nóng trên môi, lời nói thật là ngon! Như đã nhắm miếng gan thù béo bổ. - Một lời đáp điện Diên Hồng ngày đó, Bốn năm sau đưa nước đến thanh bình.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Hội nghị non sông (1946) Wed Sep 19, 2012 4:07 pm
HỘI NGHỊ NON SÔNG
Phần Thứ Hai
I
Qua sáu trăm sáu mươi mốt năm liền, Nước Việt lại mở ngày Đại Hội. Hội dân tộc, hội của sông, của núi, Hội rừng đồng, và hội Việt Nam Xuân!
Sáu trăm năm, nay mới có một lần! Lần xóa bỏ tám mươi năm tủi hận. Lần vui sướng, mà cũng lần tức giận! Lần hội hè, mà cũng bận lo toan!
Vui thấy xuân trên đất nước lan tràn, Vui mà tức, tức mà vui, cũng lạ! Giòng giống Việt thật hả lòng, hả dạ! Họp vừa cười, mà vừa nghiến hàm răng!
Hội này đây mặt trời dọi với trăng, Cả dân tộc đứng hiên ngang nhật nguyệt. Đất trường cửu ngắm với trời bất diệt, Nòi vô cùng còn mãi nước muôn năm.
Tháng năm qua, nhạn Bắc đã vào Nam; Từ Hoan, Ái lại mở thêm Ô, Lý. Chân ngựa mệt dám đâu dừng vó nghỉ; Nam, Ngãi mang thêm Bình Định, Phú Yên.
Trên dấn lên gây dựng cõi Lâm Viên, Dưới lướt tới, lại lên đường Khánh, Thuận. Lòng Lục Tỉnh với Việt Nam riết quấn; Nhìn giang sơn vòi või sáu trăm thu!
Nhớ thương nhau trên một bức dư đồ; Từ cất bước, đến hôm nay chửa gặp. Đi, đi mãi, dặm phong trần rảo gấp, Có ngày nào sum họp để nhìn nhau!
Mải đi ra, ai ngỡ đến hồi đau! Mây vần vũ ám Thăng Long, Gia Định. Lạng Sơn xót với Cà Mau chót đỉnh, Sợi tơ tầm bờ biển luống quanh co...
II
Bỗng non sông lên một tiếng reo hò. Bươm bướm trắng nở mùa xuân đất nước. Bướm hoan hỉ trên cánh mang hẹn ước, Cánh mong manh mà có sức di sơn!
Luống ấp iu một thế kỷ cô đơn, Bướm mang nặng đẻ đau, chừng đã lắm. Đàn bướm trắng, lá phiếu ngày tươi thắm, Là công trình thương khổ vạn hùng anh.
Trên Việt Nam, vang rạng dưới trời xanh, Giữa cờ đỏ sao vàng, ba tiếng nở: Tổng Tuyển Cử! Tổng Động Binh Tuyển Cử! Ngày huy hoàng nghĩ chuyện họp giang sơn.
Vinh dự nào so? vui sướng nào hơn? Tổ Quốc triệu cả ba miền đến hỏi. Đồng ruộng kể; và nước mây sẽ nói. Núi non về, và đồng bái chào thăm.
Nghĩ đến hôm trăm tỉnh thở hòa âm, Mà bướm trắng rủ nhau bay tấp tới. Cờ trống mở, trẻ con mừng phấp phới, Ông bà già khấp khởi thấy lòng xanh.
Cổng nhà quê, tờ biển dán như tranh; Vách thành thị khoác một lần áo mới. Quần nâu vải dở nguyên lành nếp cưới. Càng thủ đô trau chuốt vẻ dòn xinh.
Tuyển Cử hân hoan! Tuyển Cử thiêng linh! Khí sông núi bừng bừng lên Bắc Đẩu. Qua buổi sương vây, xong ngày gió xấu, Thùng phiếu cười mang mẻ cả lòng dân.
III
Lá phiếu ơi, lá phiếu rất thanh tân, Xem giấy trắng có gì mà quý báu? - Miếng giấy nhỏ có gan và có máu! Có tháng ngày! sắt lửa! với vàng, son! Có trại giam, có ngục tối, có nhà chôn! Có tranh đấu, có biểu tình, khởi nghĩa, Có cách mạng, có biết bao là lệ! Có đau buồn, mà cũng có Thành Công! “Chúng ta đồng ra giữ lấy non sông! ”Em cùng chị quyết thi gan với địch. “Mỗi khuôn giấy là mỗi tờ viết hịch ”Và roi đòn Mẹ xử đứa con hư. “Thật nặng nề thay, mà rất say sưa, ”Gánh sông núi ở trên mình mảnh dẻ, “Chúng tôi mỏng, nhưng chúng tôi mạnh mẽ, ”Vì một lòng nghìn triệu, chúng tôi đông. “Chúng tôi ào tới, như một bầy ong, ”Đốt đuổi chúng cho sưng mày nát mặt. “Chúng tôi vút như một rừng tên độc! ”Mưa đạn bay xua bầy chó chạy cong; “Đuổi theo nhau thành trận gió xung phong, ”Thổi đất nước sạch bong loài rác bấn; “Hóa tiền của viện súng gươm ra trận, ”Xếp nhau lên, quanh lại, hóa trường thành. “Và lũ chúng tôi là gạch tốt lành ”Xây nước Việt vững bền thiên vạn kỷ. “- Nhưng trước nhất, cánh thiếp mời hoan hỷ, ”Chúng em đây làm Hội Nghị Diên Hồng."
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Hội nghị non sông (1946) Wed Sep 19, 2012 4:43 pm
HỘI NGHỊ NON SÔNG
Phần Thứ Tư
I
Máu cao treo, vàng đỏ rạt rào bay, Diên Hồng Mới đến hôm nay là đó. Con một mẹ, nhưng ngợ ngàng cũng có! Năm ngón tay còn có ngón vắn, dài. Giống Diên Hồng đông đủ mặt kề vai, Lẽ đâu khác bởi không đồng ấm, lạnh? Một máu chảy ruột mềm, chung một gánh, Chớ nghi nhau ai biển lội sông dò...
Con một nhà, ai lại nỡ so đo Những dân biểu hay những không dân biểu. Cùng ý lớn giết giặc là đồng điệu; Ấy đồng tâm, lo núi lặng sông hòa.
II
Ai có nghe, ai có thấy lời hoa Với tiếng lá thiết tha dâng Quốc Hội? - Quốc Hội sẽ bước lên đầu tội lỗi, Xéo lên mình, mở lối để mà đi. Quốc Hội đây, mắt lửa đã bừng tia, Răng đã cắn, miệng tươi cười đã nghiến. Tay đã quyết chuyện vá trời lấp biển, Gan đã phừng điều khử bạo trừ ngang.
III
Hội hôm nay trông Cờ Đỏ Sao Vàng, Nghe khúc nhạc Tiến Quân Ca nóng hổi, Tưởng chúng dân reo, như gầm sóng dội, Tưởng dân chúng gọi, như gắn vào tai, Tưởng núi sông chổm giậy ngó dòm ai, Tưởng trước mắt cả một trời Cách Mạng! Chân ám ảnh bước lên triều ánh sáng, Lắng tai nghe sứ mạng nước dành cho; Miệng khong khen theo một tiếng kêu hò Của súng ống, gươm dao, và gậy gộc. Xưa vua chúa, ngày nay là dân tộc; Xưa Nhân Tôn, ngày nay có Chí Minh; Xưa sân son, ngày nay dưới mái đình; Xưa máu chảy, nay cũng là máu chảy! Máu chảy xôn xao! Máu reo! Máu cháy! Máu rót ra dào dạt ấp non sông, Máu nở ra hoa Độc Lập toàn hồng, Máu Hạnh Phúc, máu tưng bừng, chói lọi!
* * * Diên Hồng mở với Quốc Dân Đại Hội; Đời Nhà Trần, Mông Cổ đánh dồn ra. Giết xâm lăng, đòi Dân Chủ Cộng Hòa.
---------------------------------
Hoàng Diệu 20 - 2- 1946 Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa Năm thứ hai
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Wed Sep 19, 2012 4:46 pm
DƯỚI SAO VÀNG
Ảnh cụ Hồ *
Cụ Hồ, ấy là Việt Nam sinh đẻ, Nên nghìn xưa còn lại vẻ nhà nho, Trải thế gian qua biết mấy địa đồ, Môi bất hủ vẫn nụ cười nước Việt; Vẫn cái trán non cao, vẫn mắt ngời nước biếc, Vẫn chòm râu hòa nhã của phương Đông. Dân sinh ra, nên nói tựa dân đồng, Lời chuyện vẫn lại nôm na tục ngữ. Áo màu xám vẫn giữ tro vạn thuở Của nương dâu, bãi đậu hoặc vườn ngô. Sống rau dưa, giày mũ vải thô sơ, Đời giản dị cũng đượm màu hiền triết.
Cụ Hồ đã hóa làm sông núi, Mỗi nét lông mày mỗi nét non. Dân chúng tưởng mong Hồ Chủ Tịch Nghe êm trong dạ, ấm trong hồn.
Cụ Hồ quen thuộc thân yêu quá. Dân chúng thiêng liêng vẽ tự lòng, Vẽ ảnh cụ Hồ không giống Cụ, Vì xem Chủ Tịch tựa non sông.
Tha hồ thêm thắt theo yêu mến, Miễn được dung nhan để ngắm gần, Lòng tựa Nguyệt Nga trong chuyện cũ, Lấy trong bức ảnh gửi niềm thân.
Trẻ con sớm giậy thoảng tơ vương, Bác ở trong lòng, biết mấy thương! Bô lão đêm nằm mơ lứa tuổi, Thấy vui như nhớ một vừng dương.
Gánh rau, gánh củi, gánh hoa hương Vắt giọt mồ hôi, đặt xuống đường, Phe phẩy nón cời, ngồi nhớ Cụ: - Nghĩ nhiều, tóc có ngả màu sương?
Cái cưa, cái đục, cài cày sâu Nhớ mắt tinh anh, nhẹ bớt sầu. Chiếc bút, chiếc gươm như chiếc súng Nghe câu khuyên bảo tựa vào nhau.
Mai mai hòa điệu những đêm đêm, Như tiếng sông tuôn, tiếng gió thầm, Lòng của dân gian yêu Chủ Tịch Hoá thành khúc nhạc tỏa muôn năm.
Xuân Diệu * VXTĐ: Thi sĩ Xuân Diệu có lần gọi nhà phê bình văn học nổi tiếng Trung Quốc Kim Thánh Thán là Thánh Tán (chưa kiếm lại được bài viết dẫn chứng). Đọc xong bài thơ này của "ông hoàng thơ tình" thì không biết chức gì hơn Thánh để gọi Thi sĩ cho oai.
Nắng trong xanh, trời cũng trong xanh. Mây bay, trái giỡn trên cành. Một con chim cánh vàng như nắng Bay qua thông còn hát thanh thanh.
Thông ngâm, sông cũng long lanh, Nước non rất đỗi an lành, Một buổi trưa của Mẹ hoa giam ríu rít ............................... trong mành thời gian.
Trưa hôm nay lòng con sao cảm xúc! Răng thánh tha như hai lượt phím đàn; Bờ bên mắt lệ đầy như chẩy trút, Vì vui, vì mừng, vì ngợi Việt Nam.
Trưa hôm nay con ngồi như trẻ nhỏ, Giữa đáy trưa, trong lòng mẹ vô cùng. Con là sáo, mẹ là ngàn vạn gió, Mẹ là trời, con là hạt sương rung.
Sương uống mãi chẳng bao giờ hết sáng Của trời cao chói lói mỗi triều ngày. Sáo ca mãi lòng tre run choáng váng, Gió vẫn đây ngàn nội bốn phương bay.
Không nói được lời hương lên thỏ thẻ. Không nói được trưa, không nói được ngày. Không nói được lòng con tôn quý Mẹ, Không nói được trời, không nói được mây.
Mẹ còn ngự mênh mông và diễm lệ, Ánh linh lung soi đôi mắt dịu hiền. Nước bông bống dỡn với trời se sẽ, Canh la đà bên Mẹ vẫn làm duyên.
Núi cao ngất đứng hầu như trẻ nít, Cuốn thân xanh dưới chân Mẹ biển nằm. Sóng xếp nếp cảnh gia đình quấn quít, Dờ con tầm hồi hộp mấy ngàn năm.
Miền Trung Bộ như vòng cung sắp bắn, Dáng em Nam mềm mại chiếc chân giỏ, Chị Bắc Bộ cánh quạt xoè tươi tắn: Ba vẻ cùng biêng biếc một màu tơ.
Hồ sắc cốm hợp với đồng lá mạ, Ao cá rô êm ả ngủ chờ sung, Làng tre thầm điểm nhà vàng mái rạ: Ôi những chiều quê, ôi những chiều hồng.
Quần xắn gối, chân nâu đi vặm vỡ; Áo tứ thân hay theo nhịp gánh gồng; Môi trầu thắm hạt na cười hớn hở; Mẹ thái bình yêu những việc nhà nông.
Con chim hót, con bướm thì đập cánh, Con cá bơi, con trâu lững lờ nhai, Con nít chạy đuổi nhau cười nhí nhảnh, Mẹ tươi vui ôm ấp cả trăm loài.
Việt Nam hỡi! ôi rừng vàng biển bạc! Việt thanh thanh. Việt sắc sảo mặn mà, Việt rộng mở như nụ cười nước Việt, Việt muôn đời! con xin gửi bài ca.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Thu Sep 20, 2012 8:18 am
Biểu tình mưa
(19 tháng Tám 1946)
Biểu tình! Biểu tình! Trên đường réo một tiếng sông, tiếng thác, Quần áo chảy dưới mưa nghe xào xạc, Cổ hầu kêu mường tượng tiếng mưa bay.
Thác ào ào gần nghe tựa xa xa: Tiếng mưa đi lùa sương trên đường nhựa, Tiếng gió vào gọi cửa, Tiếng người reo làm lửa giữa mưa kêu.
Nước dưới chân chảy xoáy, tuôn liền, Chảy không kịp sức mưa trời trút xuống. Mưa tầm tã, mưa dường như cũng cuống! Đổ chan hoà không kịp với người đi.
Biểu tình! Biểu tình quyến dũ, mê ly, Cuốn hơn nhạc, mưa cũng say bằng rượu! Hồn khởi nghĩa lôi cả thành Hoàng Diệu! Gió vô cùng phiếu diễu thổi rừng chân.
Chính quyền năm ngoái Vừa một tuổi xuân. Nhớ chiều thứ nhất Vang gầm sóng dân. Nhớ giọt mưa tuôn, lụt về ăm ắp, Nhớ tay vỗ ở công trường bão táp Nên hôm nay mười vạn xích nhau gần.
Lắng nghe! Lắng nghe! Tiếng vang trên bước cỏ. Đường cách mạng dân làm mưa, làm gió, Nhạc binh dồn là một khúc mưa theo.
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Thu Sep 20, 2012 8:20 am
Căm hờn
Đã đứng lên, những con người uất ức, Những thế hệ nuốt oan hờn giữa ngực; Đã đứng lên những chiến sĩ, những anh hùng, Những gươm thiêng, những giáo nhọn, những gan đồng, Những dạ sắt: đã đứng lên tất cả!
Giã từ quá khứ trăm năm hận, Một bước sa cơ tủi vó hùm! Ngoảnh lại thời gian, bao hậm hực! Lỡ đường, nên nỗi giận trăm năm.
Đã cháy rồi, ánh sáng giữa đêm tăm; Đã mọc giậy sao vàng trên nếp gió. Trong thắm thiết, giữa bầu vinh dự đỏ; Máu này là sắc đỏ của lòng dân.
Lũ chúng bay, loài bạc ác vô nhân Xây sung sướng trên nhọc nhằn kẻ khác; Lấy gian khổ của người làm cực lạc, Rượu mồ hôi nước mắt, bánh xương tuỷ tim gan, Thịt nhân quần, chúng mày vẫn uống ăn!
Sao này là ngôi sao dắt nẻo, Máu này là máu để đưa đường. Đỏ này quả quyết như bàn thạch, Vàng này là một ánh triều dương.
Từ không gian đưa lại tiếng trăm phương, Từ mặt đất nảy lên bao quyết chiến, Từ cây cối mầm ra muôn sức điện, Nước non này hiển hiện thế hiên ngang. - Sông trườn dài giẫy giụa đuổi sài lang, Núi dựng đứng hỏi chân trời độc lập; Làng mạc thét từng mỗi thôn mỗi ấp, Rặng tre thành gậy gộc, bờ bụi hoá thừng giây, Sắt đồng thành giáo mác, cành nhánh hoá chân tay, Đất thành khối, cát quây quần ném đá: Nghìn nghị lực đã đứng lên tất cả! Lũ chúng bay tàn tạ, hết cầu mong!
Máu này là máu giòng anh hùng. Đã chảy trên non, chảy dưới đồng, Đã chảy trên quân Nguyên, trên giặc Mãn, Đỏ này là đỏ khối hồn chung.
Vì tới đây đoàn lũ tám mươi đông, Bay đã nhục cả đến loài cây cỏ. Người chẳng phục; cho đến thân ngựa chó Cùng gặm gừ căm giận mặt quân bay. Xiềng đã kêu trên nghìn vạn cổ tay, Xích đã siết những cuộc đời hảo hán; Mặt đã vỡ, óc đã rời trên trán, Tay lìa thân, đầu rụng, tiếc đau thương Cho một loài khát máu; tiếc vô lương! Những Bản Thuột, những Kon Tum, Lao Bảo, Những Bà Ráá, những Sơn La, Côn Đảo, Còn rừng thiêng nước độc, còn núi hiểm đèo cao, Còn cát khô, đảo vắng, biển sâu nào Bay chẳng đoạ những anh hùng, chiến sĩ? - Bay cố nhốt trong lao tù ích kỷ Cả lòng yêu, ý tốt của trời Nam.
Máu này là máu lòng căm hận Đỏ bởi tim gan giận tím chàm. Đỏ này là đỏ trăm năm trước Thắm lại tưng bừng triệt giống tham.
Giết chúng bay là tội chúng bay làm. Những tội ác chúng bay gieo nay đã mọc Thành súng ống, thành gươm dao, thành gậy gộc, Thành cát bay đá chạy, thành mưa giông, Thành sấm vang, thành bão táp đùng đùng! Giết! Sẽ giết! Chết! Chúng bay sẽ chết! Đoàn dân Việt một lòng căm đứng hết Ôm non sông cười ngạo với nghìn thu:
"- Xác thù là xác nhồi phân ruộng, "Máu thù là máu rửa quân nhu. "Sao này là sao đưa hạnh phúc, "Đỏ này là đỏ diệt quân thù!".
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Thu Sep 20, 2012 8:30 am
Hồn cách mạng
I
Đội binh văn sĩ với người thơ Nghe thổi trong kèn lòng cứu nước, Rúc lên từ những ngực tròn xoe Những tiếng căm hờn không nén được; Nghe dồn mặt đất, chuyển không gian Súng khạc ngang thù, dao thét ngược: Luống run trong dạ những giây đờn Tê tái những ngày than cô đơn.
II
Run vì tủi hổ những ngày qua Leo mãi cầu thang của tháp ngà. Chưa đủ cao sang, xây mãi nóc; Trèo lên lưng quỷ, trốn người ta.
Bởi chưng cơn rét ngàn năm đến Trên chiếc thuyền "Tôi" trôi lạc bến, Khóc rơi nước mắt tựa sao mờ Buồn toả hương xa như gió quyện.
III
Đau thương mòn mỏi kiếp chơi vơi, Thiếu cả màu xanh, thiếu ánh trời. Thiếu cửa vô cùng trên sự sống, Tái teo da thịt, bút tàn hơi. Năm ba họp đến cười vênh váo, Mây khói tràn đi hút ngậm ngùi, Hồn bóng bọt theo mây bóng bọt, Uổng công xanh đỏ tạo đồ chơi!
IV
Bỗng từ ruộng lúa rừng cây nổi Một ý cang cường như bão tới. Những trang áo rách bọng ve sầu Vác chí anh hùng ra chấp chới.
Ra đi mở hội của giang san, Khổ với phong sương, họp với đàn; Hứa gặp cuộc đời trên chót đỉnh, Đánh cho đêm cũ bóng lìa tan.
V
Búa đe, cày cuốc những lo chung, Cây bút kiêu căng hoá ngượng ngùng. Người thật anh hùng, cười giản dị, Ta sao làm bộ giữa hoàng cung?
Cung vàng cũng phá ra dân chúng, Huống nữa bài văn đóng bịt bùng? Sự sống vẫn còn hơn cả chữ, Máu xương hơn cả những lời trong!
VI
Đội binh văn sĩ với người thơ Mới giật mình run trong ảo tưởng: Mũ thiên tử giả, áo hoa vờ, Tiên nữ sương mờ, tri kỷ gượng...
Tháp ngà lạnh lẽo tựa mồ chôn, Xuống vội, ra đường tìm ánh sáng! Bấy lâu khuyên nhủ vẫn đêm hồn, Một phút tỉnh bừng vì Cách mạng!
VII
Nghe triều mới biết bể nhân gian Sông phải về theo, suối phải hàng. Đổ giốc trăm nguồn về sự sống, Ánh vui lên mãi vượt thời gian. Ta đi, mặc kệ những người rơi. Nghe tiếng gà kêu, họ chết rồi! Thơ ẩm mùi men, văn ngạt thuốc, Họ tàn, - Ta cứ bước lên thôi!
VIII
Bút ta mong được đầy hơi sống, Hơi của muôn nghìn, hơi đại chúng. Đầy niềm trở dạ của thời nay Mang nặng tương lai, hứa đến ngày...
Đầy rẫy hoa xuân nhân loại mới, Đầy thêm mật ngọt bướm vàng bay. Và đầy những cánh mừng phơi phới Khi chuyển ngàn thân, quân tiến tới...
IX
Chữ nằm trong trận tựa muôn binh, Câu sắp theo câu họp biểu tình, Ra lệnh cho vần không được dỡn, Theo còi, nhằm tới đích xa xanh. Huyết quản là giòng mực láng lai, Đội binh văn sĩ của ngày mai Hướng đôi cánh mũi theo hơi súng Vác bút lên đàng, bước: "một! hai!".
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Thu Sep 20, 2012 8:34 am
Mai
Mẹ hiền ơi, chúng con như lúa sạ, Thấy nước lên phải lên kịp với triều. Đầu lúa nhỏ, nhưng mà đông lúa cả, Lên rào rào như một lũ tầm kêu.
Đêm dưới nước ngạt vô cùng nô lệ. Đời chìm đắm bóp chẹt hết mầu vui, Nên bông lúa chạy thi từng thế hệ Lên trên trời nở lấy hạt vàng chơi!
Mẹ yêu dấu, chúng con đùa thế đó; Mẹ chúng con đây, lòng chúng con đây, Hồ Chủ Tịch sống một nghìn tuổi thọ Xem chúng con xây, xem chúng con cày.
Xem chúng con làm, chúng con dệt cửi, Dệt luôn hồn vào bức gấm nhân gian; Ruộng đất lan tràn, muôn vàn gieo gửi, Giữa tiếng chim ca, giữa tiếng gió đàn.
Đời đẹp quá, rất đáng cho ta chết! Cảm tử quân cười rớt tựa hoa bay Vì Tổ quốc, vì những đàn con nít, Vì mắt xanh mà đổ bát máu đầy.
Tiếng từng tiếng trên đồng hồ vạn lý, Ngày từng ngày trên bước nhịp thời gian, Trận từng trận điểm vào kho thế kỷ, Tờ từng tờ dày cuốn sử gian nan.
Chơi đại sự, khóc cười đều sướng cả. Trận trường kỳ là cuộc vẽ tranh to, Đen cộc lốc lẫn với vàng óng ả, Nét cuối cùng mới tả được niềm thơ.
Trăm tay xắn đang diễn vào cuộc ấy, Mẹ thiêng liêng xin nhận lấy quà này. Đây máu đốt, và đây là lửa cháy, Đây hồn vàng, và đây chúng con đây...
Tổng số bài gửi : 5654 Points : 5977 Thanks : 35 Join date : 04/11/2011 Đến từ : phan thiết
Tiêu đề: Re: Xuân Diệu Thu Sep 20, 2012 8:34 am
Mãi mãi
- Vâng, anh sẽ yêu em mãi mãi; Mãi mãi là trong những phút giây. Sắc hồng mãi mãi hôm nay, Hoa sim nở rộ cuồng say một đồi; Em nói nhỏ: "hỡi người yêu dấu, Hãy yêu em mãi mãi nghe anh?" Say xưa anh cũng dặn tình: "Yêu anh mãi mãi nghe! Mình yêu anh." Hoa nửa buổi muốn thành vạn thuở, Lòng một đời tính độ ngàn năm; Sông trôi núi lở âm thầm, Đường đi vũ trụ có cầm được đâu! Nhưng ta sẽ yêu nhau mãi mãi, Mãi mãi là trong những phút giây; Lâu dài là bóng, là mây, Là môi kỳ ngộ, là tay hảo cầu. Mãi mãi ở trong câu hò hẹn, Mãi mãi trong ý nguyện bình sinh; Thời gian không phải của mình, Tình chỉ mãi mãi bằng tình tháng năm? Vâng, anh sẽ yêu em mãi mãi, Trong phút giây ân ái muôn đời. Mai kia dù có rẽ rời, Đôi ta đã mãi mãi ngồi bên nhau.